Kết quả mình nói cả nửa ngày tới mức miệng khô lưỡi khô, nói tốt như vậy, tổng giám đốc Hạ cũng không báo cho tổng giám đốc Bùi một tiếng, có phải hơi quá đáng rồi không?
Mạnh Sướng vội nói: “Tổng giám đốc Hạ, hai triệu thì có hơi... không đủ lắm. Hay là ngươi bỏ ra chút thời gian báo cho tổng giám đốc Bùi một tiếng, rồi thực hiện tiếp?”
Hạ Đắc Thắng mỉm cười lắc đầu: “Thực không dám giấu, đây là quy định tổng giám đốc Bùi đặt ra.”
“Nếu ngươi tới sớm nửa năm, ta chắc chắn sẽ lập tức báo cáo phương án của ngươi cho tổng giám đốc Bùi.”
“Nhưng không khéo là, trước đó tổng giám đốc Bùi vừa đặt ra quy định mới cho đầu tư Viên Mộng, hắn sẽ không trực tiếp tham gia đầu tư nữa. Bọn ta đặt giới hạn đầu tư cho mỗi hạng mục, là do quy mô của quý công ty quyết định.”
“Khái niệm của ngươi rất hay, nhưng suy nghĩ tới quy định của công ty, ta chỉ có thể đầu tư hai triệu.”
Mạnh Sướng trố mắt đứng nhìn, nhất thời không biết nên nói gì.
Ta nói bô bô cả nửa ngày, nhìn biểu cảm và ánh mắt của Hạ Đắc Thắng, rõ ràng là cũng bị ta thuyết phục rồi, rất coi trọng ta, kết quả vẫn chỉ cho hai triệu, một đồng cũng không tăng?
Kiểu nửa vời này rất khó chịu.
Hơn nữa, thái độ của tổng giám đốc Hạ cũng không phải là đang chọn ba nhặt bốn hay là trả giá.
Dựa theo thói quen của người bình thường, nếu đồng ý cho hai triệu, thì chắc chắn sẽ tương đối hài lòng với cách này, nhưng vẫn có chỗ không hài lòng lắm.
Kiểu tình huống này thực ra có thể bàn lại, mô hình thương mại này không hài lòng chỗ nào thì có thể đổi, sao khi đổi tới mức hài lòng rồi ngươi tăng lên tới năm triệu là được.
Nhưng tổng giám đốc Hạ không như vậy, hắn không định tiếp tục nói sâu vào nữa, cũng không định tăng tiền, thái độ này dường như đang nói: “Chỉ hai triệu, cầm rồi mau cút đi.”
Điều này khiến Mạnh Sướng vô cùng khó chịu.
Nhưng hắn không thể nói gì thêm, biểu hiện quá vội vàng trái lại sẽ dễ để lộ thiếu sót.
Tuy hai triệu hơi eo hẹp một chút, nhưng ít nhất cũng cần được hào quang ‘Đầu tư của tổng giám đốc Bùi’, vẫn có thể nghĩ cách lừa gạt được chút từ những nơi khác.
Sau khi Mạnh Sướng suy nghĩ một lát thì gật đầu: “Được, vậy cảm ơn tổng giám đốc Hạ! Nhưng tổng giám đốc Hạ, ta muốn hỏi một chút, nếu tiêu hết số tiền này rồi, ngươi còn muốn đầu tư thêm không?”
Đợt đầu tiên chỉ cho hai triệu, mặc dù hợi eo hẹp, nhưng vẫn có thể tiếp nhận được.
Mấu chốt là sau này có còn chịu tiếp tục cho tiền hay không.
Hạ Đắc Thắng suy nghĩ một lát, thành thật trả lời: “Đầu tư thêm hay không, còn tùy thuộc vào tình hình hoạt động thực tế của ngươi. Số lượng tiền đầu tư thêm, ta phải báo lên cho tổng giám đốc Bùi quyết định, trên lý thuyết mà nói, là không có giới hạn.”
Cái gọi là ‘tình hình hoạt động thực tế’, chính là xem nó là lỗ hay là lãi, đây là tiêu chuẩn cân nhắc duy nhất.
Theo yêu cầu của tổng giám đốc Bùi, nếu lãi thì phải lập tức bán cổ phần rời khỏi sân, nếu lỗ vốn, thì tiếp tục đầu tư. Đầu tư bao nhiêu, do tổng giám đốc Bùi quyết định.
Nhưng lời này không được nói với người ngoài.
Nếu biểu thị rõ “Lỗ thì tiếp tục đầu tư, lãi thì không đầu tư nữa”, những người này nói không chừng sẽ gây ra phiền phức gì đó!
Cho nên, nói phải kín đáo một chút: “Căn cứ tình huống hoạt động thực tế rồi mới quyết định xem có đầu tư hay không.”
Nhưng lời này Mạnh Sướng lại nghe ra một ý nghĩa khác.
Đôi mắt hắn hơi nhíu lại, đại não nhanh chóng vận chuyển.
“Căn cứ vào tình huống hoạt động thực tế...”
“Vậy, hai phương diện là số liệu và lợi nhuận, chắc chắn đều sẽ đưa vào cân nhắc sao?”
“Nói sớm đi chứ, như vậy thì dễ làm rồi!”
“Trước hết nghĩ cách mượn danh nghĩa ‘Đầu tư của tổng giám đốc Bùi’ để thêm vốn đầu tư, mở cửa hàng. Giai đoạn đầu tiêu tiền làm số liệu trước, xào nhiệt độ, nhưng tiêu số tiền lớn, không có lợi nhuận, nhưng chỉ cần số liệu ổn, bên phía Đằng Đạt chắc chắn vẫn sẽ tiếp tục đầu tư không khoản tiền lớn.”
“Sau đó, lại tiếp tục thông qua đầu tư của tổng giám đốc Bùi kèo nhiều đầu tư hơn. Giai đoạn thứ hai, bắt đầu cố gắng làm báo cáo tài chính, bắt đầu xây dựng lợi nhuận giả, thúc đẩy tốc độ định giá của công ty.”
“Vừa có số liệu cũng có lợi nhuận, tổng giám đốc Bùi và những công ty khác chắc chắn sẽ tiếp tục đầu tư, đến lúc đó giá trị của ‘Cô Gái Mì Lạnh’ tăng tới tối đa, cũng thu hút được nguồn đầu tư cao, sau đó bất kể là nghĩ cách tìm công ty lớn tiếp mâm hay là...”
Mạnh Sướng càng nghĩ càng vui vẻ.
Chỉ cần sau này đầu tư Viên Mộng vẫn tiếp tục đầu tư, vậy thì dễ nói!
Kế hoạch ban đầu vẫn có thể thực hiện một cách thuận lợi.
Nghĩ tới đây, Mạnh Sướng nắm chặt tay với Hạ Đắc Thắng: “Được tổng giám đốc Hạ, hy vọng chúng ta có thể hợp tác vui vẻ!”
“Chúng ta cùng nhau, khiến ước mơ bùng cháy!”
Sau khi hai người bắt tay, Mạnh Sướng chuẩn bị cáo từ rời đi.
Đối với hắn tủy rằng mục tiêu ban đầu là lấy năm triệu, hiện tại chỉ có hai triệu, nhưng mục đích “ăn bớt hào quang của tổng giám đốc Bùi” đã được đạt thành, vả lại tổng giám đốc Bùi sau này vẫn sẽ tiếp tục theo đuổi đầu tư, không cần phải xoắn xuýt về con số hiện tại.
Càng huống hồ, hiện tại Mạnh Sướng ngay cả mặt của tổng giám đốc Bùi cũng chưa nhìn thấy.
Mạnh Sướng cảm thấy, tổng giám đốc Bùi công việc bận rộn, hiện tại bản thân không có danh tiếng gì, không gặp được tổng giám đốc Bùi cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
Đợi đến khi làm tốt danh hiệu “Cô Gái Mì Lạnh”, lấy ra được các loại số liệu và báo biểu, thì sẽ có sức thuyết phục, tổng giám đốc Bùi chắc chắn sẽ rút thời gian đến gặp mặt mình một lần.
Chỉ cần nhìn thấy mặt, Mạnh Sướng tin tưởng dựa và ba tất lưỡi không xương của mình, chắc chắn có thể thuyết phục tổng giám đốc Bùi đầu tư nhiều tiền hơn.
Cho nên, hôm nay hắn đã xem như là đạt được cơ bản mục tiêu, có thể quay về chuẩn bị rồi.