Thành Nhà Giàu Nhất Bắt Đầu Từ Thua Lỗ Game (Dịch Full)

Chương 1347 - Chương 1347. Cùng Khiến Ước Mơ Bùng Cháy!

Chương 1347. Cùng khiến ước mơ bùng cháy!
Chương 1347. Cùng khiến ước mơ bùng cháy!

“Còn về môi trường ăn uống, đương nhiên cũng rộng rãi, thoáng mát, dễ chịu. Nếu tên là ‘Cô Gái Mì Lạnh’, vậy thì nhân viên phục vụ tất nhiên là cô nương xinh đẹp có khuôn mặt lạnh lùng, mang tới trải nghiệm ăn uống tuyệt nhất cho khách hàng.”

“Bước thứ hai, bắt đầu PR marketing. Bọn ta sẽ triển khai hàng loạt hoạt động PR marketing như giao mì lạnh nướng bằng xe đua, minh tinh xinh đẹp đưa mì lạnh nướng tới nhà, chuyên gia đánh giá ẩm thực nếm thử mì lạnh nướng, giải đấu mì lạnh nướng toàn quốc...Trợ giúp ‘Cô Gái Mì Lạnh’ nhanh chóng tạo ra thương hiệu ở khắp nơi trên cả nước!”

“Tóm lại, những hoạt động tuyên truyền này sẽ làm nổi bật văn hóa bên trong, giá trị thương hiệu của ‘Cô Gái Mì Lạnh’, ngươi sử dụng sẽ vô cùng tò mò, rốt cuộc mì lạnh nướng ngon tới mức nào?”

“Dùng marketing để lôi kéo độ thảo luận, dùng lưu lượng để tạo nhiệt độ, thu hút nhiều tiền vốn hơn, sau đó mở chi nhánh của ‘Cô Gái Mì Lạnh’ trên toàn quốc, xây dựng thương hiệu cho chuỗi nhà hàng trong nước!”

“Đồng thời, kiểu marketing của bọn ta sẽ vận dụng triệt để tư duy dot-com, xóa bỏ ràng buộc của ‘Lưu lượng truy cập chung’, cố gắng thực hiện ‘Lưu lượng truy cập riêng’, để mỗi khách hàng đều trở thành marketing trọng điểm của bọn ta, xây dựng mạch marketing trước nay chưa từng có, cực kỳ vững chắc!”

“Bước thứ ba, nắm bắt toàn bộ sinh thái trên dot-com, sử dụng phương pháp ‘Tổng hợp đa chiều’ phá vỡ vách ngăn giữa tuyến trên và tuyến dưới, ẩm thực và dot-com, người tiêu dùng và nền tảng!”

“Tập đoàn Đằng Đạt có Takeaway Netfish, nhà hàng vô danh và bộ phận ẩm thực, còn có cà phê Internet, giao hàng nhanh, chung cư và một chuỗi ngành thật, đồng thời, còn có ‘App Cuộc Sống Đằng Đạt’, có năng lực phát triển phần mềm cực mạnh.”

“Và một khi ‘Cô Gái Mì Lạnh’ đạt được thành công, thì có thể liên hợp với những ngành khác của Đằng Đạt, trợ giúp nhau, sinh ra phản ứng hóa học!”

“Kết hợp ẩm thực, phục vụ dot-com, truyền bá văn hóa, tài chính, thiết bị đầu cuối của điện thoại và toàn bộ sinh thái lại với nhau, dựa vào ngành công nghiệp hiện có của Đằng Đạt, thu nạp triệt để nguồn vốn bên ngoài, sử dụng tư duy dot-com tạo ra tinh thần thủ công, có thể khiến ước mơ bùng cháy!”

“Tóm lại là, ‘Cô Gái Mì Lạnh’ chỉ là bước đầu tiên của kế hoạch, nhưng cũng là bước cực kỳ quan trọng.”

“Nguồn vốn cần thiết ban đầu không nhiều, chỉ cần năm triệu, dùng để nghiên cứu cách phối hợp và đưa cửa hàng chính vào hoạt động. Đợi ‘Cô Gái Mì Lạnh’ đạt được phản ứng tốt, sau khi lấy được lãi cho Đằng Đạt, rồi đầu tư thêm cũng chưa muộn.”

Sau khi từng từ ngữ hiếm thấy, Mạnh Sướng tràn đầy tự tin nhìn về phía Hạ Đắc Thắng.

Thành công thì thành công, không thành công, thì cũng hết cách.

Mạnh Sướng vô cùng tự tin với tài ăn nói và nội dung trong PPT của mình, nếu đối phương tin tưởng, thì chắc chắn sẽ không nói hai lời lấy năm triệu ra; Nếu không tin, vậy thì nói nhiều hơn nữa cũng vô dụng.

Nước trà trước mặt Hạ Đắc Thắng đã thấy đáy, hắn trầm mặc một lát, không trả lời ngay.

Nghe có vẻ, cũng là một hạng mục không tồi.

Ngươi nói kiểu thương mại của nó nhất định sẽ thành công ư? Không phải vậy đâu. Bán mì lạnh nướng bán tới chuỗi toàn quốc? Để người dân cả nước có thể mì lạnh nướng với giá đắt đỏ, thỏa mãn ước mơ bất cứ lúc nào?

Không thể nói là hoàn toàn không thể, nhưng tính khả thi quả thực không lớn lắm.

Nghe có vẻ, thật sự rất vớ vẩn.

Một đạo lý đơn giản nhất là, mì lạnh nướng là một món ăn vặt thỉnh thoảng ăn một lần, chắc chắn không thành vấn đề, nhưng chắc chắn không thể dùng làm bữa ăn.

Nhưng Hạ Đắc Thắng là người trong giới đầu tư, hắn biết rõ phần lớn mô hình thương mại dot-com bây giờ vốn cũng không định kiếm tiền kiểu làm đâu chắc đấy.

Có lúc ngươi kiếm tiền của người tiêu dùng cũng là kiếm, kiếm tiền của người đầu tư cũng là kiếm, chẳng khác gì nhau cả.

Một số xí nghiệp dot-com đến cuối cùng vẫn chưa tìm được kiểu lợi nhuận, một mực đốt tiền, nhưng chỉ cần có người tin, chỉ cần có tư bản vẫn bước vào, thì vẫn có thể tìm được “người đổ vỏ”.

Không có lợi nhuận cũng không sao, chỉ cần có thể thuận lợi bán cho “người đổ vỏ”, thì đó cũng là kiếm!

Chỉ cần đừng quăng một gậy cuối cùng của trò đánh trống truyền hoa thì đều tính là thành công.

Đương nhiên, Hạ Đắc Thắng biết rõ, Mạnh Sướng không thể nói rõ câu này ra được, cho dù là trong trường hợp chỉ có hai người bọn họ cũng không được.

Chỉ có thể là mọi người đều tâm ý tương thông.

Đứng trên góc độ của một người đầu tư đơn thuần, Hạ Đắc Thắng đầu tư vào hạng mục này, thực ra có hai con đường thành công:

Một là ‘Cô Gái Mì Lạnh’ đúng như Mạnh Sướng nói, mở cửa hàng trên khắp cả nước, mỗi ngày mỗi cửa hàng bán được mấy chục nghìn, mấy trăm nghìn phần mì lạnh nướng, thu được lợi nhuận.

Còn lại là ‘Cô Gái Mì Lạnh’ không đạt được mục tiêu đầu tiên, nhưng có thể thành công bán tiếp mâm cho công ty lớn nào đó, mặc dù không có lợi nhuận, nhưng cũng coi như là thành công.

Chưa nói thứ khác, riêng nói tới PPT này, tài ăn nói này, tư duy marketing này, bao gồm cả cách nắm bắt mô hình thương mại của Mạnh Sướng...

Hạ Đắc Thắng cũng cảm thấy hắn nên đầu tư năm triệu này.

Nhưng...

Hạ Đắc Thắng trầm mặc một lát, nói: “Hạng mục này rất hay, nhưng...Bọn ta chỉ có thể đầu từ hai triệu.”

Mạnh Sướng ngẩn ra: “Hả?”

Hắn hoàn toàn không ngờ kịch bản lại phát triển theo hướng như vậy.

Theo góc độ của hắn, đầu tư Viên Mộng hoặc là đồng ý cho năm triệu, hoặc là một đồng cũng không cho.

Nếu chịu tiếp nhận cái bánh mình vẽ ra, thì chắc chắn sẽ thỏa mãn yêu cầu của mình, nếu không tin, vậy thì trực tiếp từ chối là được.

Chỉ cho một nửa là có ý gì?

Đầu tư Viên Mộng và tổng giám đốc Bùi cũng không thiếu ba triệu đó chứ?

Hơn nữa, tổng giám đốc Hạ này thậm chí còn không xin phép tổng giám đốc Bùi, đã tự ý quyết định?

Mạnh Sướng biết rõ, người kiểm soát thật sự của đầu tư Viên Mộng là tổng giám đốc Bùi, bốt điện thoại công cộng, máy nâng tự động, hạng mục Học Bá Mau Đến trước đó, thực ra đều là do tổng giám đốc Bùi đầu tư.

Hết chương 1347.
Bình Luận (0)
Comment