“Nói đơn giản, chúng ta dùng tư duy mới, cách mới, tạo ra thức ăn nhanh kiểu mới thuộc về người trong nước, dùng nguyên liệu tốt, cách làm mới, lại có hương vị truyền thống.”
“Về phần rốt cuộc thương hiệu ‘Cô Gái Mì Lạnh’ này định nghĩa lại ngành mì lạnh nướng thế nào?”
“Kế tiếp, xin phép để ta giải thích cho ngươi nghe.”
Mạnh Sướng dừng lại một chút, uống ngụm nước.
Cùng lúc này, hắn quan sát biểu cảm của Hạ Đắc Thắng, mà Hạ Đắc Thắng lại đang chìm vào trầm tư.
Đối với những nội dung trên, bản thân Mạnh Sướng rất rõ ràng, thật sự hơi vô nghĩa.
Dù sao thì muốn chuyển đổi khái niệm “mì lạnh nướng chính là thực phẩm bẩn ở quán vỉa hè” thật sự rất khó, vì nó đã ăn sâu bén rễ vào trong lòng người bình thường rồi.
Nhưng mục tiêu của Mạnh Sướng vốn không phải thay đổi khái niệm.
Có lúc, marketing thời đại Internet vốn không nói lý. Que bột chiên giòn cuộn trong bánh kếp, lương bì, bánh mì kẹp Tây An đều có thể trở thành thương hiệu nổi tiếng trên mạng, sao mì lạnh nướng không thể?
Huống chi món ăn như ramen, sushi đều có thể xuất hiện thần ramen, thần sushi, sao không thể xuất hiện “thần mì lạnh nướng” chứ?
Nhiều khi, sự thật không quan trọng, ấn tượng trong thoáng chốc càng không quan trọng, làm thế nào để người khác tin mới quan trọng.
Mạnh Sướng chuẩn bị phương án và PPT này hết hai ba tháng, nhưng trước kia vẫn luôn không đưa ra.
Vì hắn không tìm được nhà đầu tư phù hợp.
Có lúc, một cái bánh có thể vẽ đẹp không không hoàn toàn phụ thuộc vào người vẽ, mà còn phụ thuộc vào môi trường vẽ và người ăn.
Nếu là một nhà đầu tư bình thường, tuyệt đối sẽ xem Mạnh Sướng là tên lừa đảo đuổi đi.
Tuy hắn là tên lừa đảo thật, nhưng trong lòng chưa bao giờ phủ nhận điều này, nhưng bị đá đi thế này không thể chấp nhận được, vì ảnh hưởng đến thanh danh của hắn.
Theo Mạnh Sướng thấy, phương án này của bản thân chỉ có thể dùng một lần, tấn công chuẩn xác.
Nếu tìm vài nhà đầu tư vớ vẩn, mấy người này đều không đầu tư, mình và dự án này đều tiêu đời hết, vẽ ra miếng bánh không có lời bị lộ, chẳng phải toang rồi sao?
Trên thực tế, tốt nhất là những người có tiền, ví dụ như cấp cao của công ty lớn, nghệ sĩ, nhà giàu... vì mấy người này sẽ dễ dàng tin mấy câu từ và khái niệm cao xa, lớn lao.
Nhưng tiền đề của tất cả là bản thân Mạnh Sướng phải có đủ hào quang, như vậy mới có thể làm lu mờ đi những chỗ bất hợp lý của dự án.
Hào quang này từ đâu ra?
Rõ ràng chỉ là tốt nghiệp trường có tiếng, có kinh nghiệm làm việc marketing ở doanh nghiệp Internet lớn không đủ.
“Tổng giám đốc Bùi đầu tư” chính là hào quang không tồi, tuy nó không vạn năng nhưng chí ít cũng có thể dụ kha khá người.
Một khi có thêm hào quang này, rất nhiều chỗ không hợp lý sẽ bị lược bỏ, dụ được nhà đầu tư, có thể thu hút được vốn lớn.
Mà một khi có được số tiền này, Mạnh Sướng có thể bắt đầu marketing, dùng quảng cáo khắp trời đất và khái niệm tương tự thụ hút ánh nhìn của quần chúng ăn dưa, biến họ thành rau hẹ.
Sau đó mở một cửa hàng lớn, lấy lãi nhờ lượt khách, nâng cao giá trị, kéo thêm nhiều nhà đầu tư hơn, sau khi thu hoạch đủ nhiều thì phủi mông bỏ đi, để lại mớ lộn xộn.
Tóm lại là con đường này rất hoàn hảo, tiền đề là qua được cửa ải thứ nhất.
Nếu không có được khoản đầu tư của Đằng Đạt, thế thì cả series phía sau cũng khỏi bàn nữa.
Nên Mạnh Sướng uống hợp trà thông cổ họng, sau đó chuẩn bị bắt đầu phần trình diễn đặc sắc nhất của mình.
Trước đó nói nhiều như thế thật ra đều làm nền thôi, để thương hiệu “Cô Gái Mì Lạnh” này có tính hợp lý tầm 50-60%.
Nhưng con người tin những gì mình muốn tin, nhiều thuế IQ như vậy được thành lập, dựa vào tính hợp lý 50-60%.Quan trọng là đoạn cuối này có thể che đậy chỗ không hợp lý không.
Trên PPT xuất hiện các chi tiết của thương hiệu “Cô Gái Mì Lạnh”.
“Thương hiệu ‘Cô Gái Mì Lạnh’ này tương đối phổ thông, chính là muốn tạo ra một thương hiệu mì lạnh có cảm giác chất lượng vừa sang.”
“Bản thân cái tên này đã ám chỉ cho người khác thấy chi tiết nhân hóa, hình tượng ảo của nàng vừa lạnh lùng vừa dịu dàng, logo của thương hiệu này vừa truyền thống vừa có nét tươi trẻ, sản phẩm của chúng ta vừa phổ biến vừa tinh tế.”
“Đối với việc xây dựng thương hiệu này, ta đã xây dựng mục tiêu ba bước đi.”
“Bước đầu tiên, mở một cửa hàng chính hãng ‘Cô Gái Mì Lạnh’ ở trung tâm thương mại phồn hoa của Đế Đô.”
“Trong cửa hàng này chúng ta sẽ để cho khách hàng thấy được sự khác biệt giữa thương hiệu này và mì lạnh nấu lề đường khác từ cách chế biến, nguyên liệu, dụng cụ ăn uống đến môi trường ăn.”
“Đầu tiên chúng ta nghiên cứu cách làm và vị của ‘Cô Gái Mì Lạnh’, chọn nguyên liệu và các điều chất điều vị của mì lạnh, đến lượng phối hợp, rồi đến mức lửa và thời gian trong lúc chế biến, tất cả đều phải làm một cách tiêu chuẩn, đảm bảo mùi vị mỗi phần mì lạnh.”
“Đồng thời, chúng ta cũng phải phát triển mì lạnh đa khẩu vị, không thể chỉ phân biệt ngọt cay, chua ngọt, mà còn phải làm nhiều kiểu và nội dung khác.”
“Đương nhiên, vì tính đa dạng và phong phú của món ăn trong cửa hàng, chúng ta cũng sẽ làm các kiểu mì lạnh truyền thống, món ăn kèm và nước ép.”
Mạnh Sướng ấn vào điều khiển từ xa trong tay, trên PPT xuất hiện một bản vẽ, một bộ đồ ăn chuyên dụng.
Đĩa sứ màu xanh trắng, đũa gỗ đàn đen, trông rất cao cấp.
“Tiếp theo là khoảng thời gian xử lý dụng cụ ăn uống và môi trường ăn uống.”
“Mì lạnh nướng hiện nay, đều dùng bát giấy và que trúc để ăn, rất mất vệ sinh và hại sức khỏe, kém chất lượng. Bọn ta muốn sản xuất một bộ đồ ăn chuyên dùng để ăn mì lạnh nướng, ví dụ, hoàn toàn có thể dựa theo sushi!”
“Đĩa sứ dài màu xanh trắng phân thành từng ô nhỏ, chỗ đựng đều nhau, mỗi khối mì lạnh nướng đều có chiều rộng bằng nhau, mỗi đôi đũa được tạo thành từ gỗ đàn đen, , phía trên khắc logo của ‘Cô Gái Mì Lạnh’, mỗi vị khách đều được dùng đũa ăn cơm mới tinh chưa mở, sau khi ăn xong khách hàng có thể chọn cách mang đũa cất đi.”