Trong khu chung cư cũ này toàn là người già tới tới lui lui, vì khu chung cư cũ này lâu đời rồi, điều kiện phòng ốc cũng đáng ngại, căn hộ trong tòa nhà cũng rất chật hẹp, e rằng người trẻ không muốn ở nơi này, huống chi là làm việc ở đây.
Nhưng dựa vào địa chỉ trên điện thoại thì ở đây có người chế tác game độc lập.
Khâu Hồng cũng nhìn chuẩn số nhà, men theo hành lạng dán đầy quảng cáo lên tầng sáu.
Rồi lại phân biệt rốt cuộc đâu là 601 đâu là 602, Khâu Hồng mới khẽ khàng gõ cửa.
“Cộc cộc cộc.”
Một lúc sau, bên trong truyền đến tiếng bước chân, cánh cửa chống trộm cũ kỹ mở ra.
Một người trẻ tuổi tóc tai rối bù một nùi ngước đôi mắt đen to to tò mò hỏi: “Ngươi là… giám đốc Khâu?”
Khâu Hồng gật đầu: “Đúng, ngươi là Ô Chí Thành?”
Ô Chí Thành gật đầu: “Đúng, giám đốc Khâu ngươi gọi ta Tiểu Ô là được, mời vào.”
Ô Chí Thành nghiêng người tránh ra.
Khâu Hồng sải bước vào, đóng cửa chống trộm lại.
Đế Đô chắc đến tầm giữa tháng mười một mới phải sưởi, bây giờ còn gần một tuần nữa nên là lúc lạnh nhất.
Sau khi bước vào, Khâu Hồng cũng không cảm nhân được nhiều hơi âm, ngược lại còn cảm thấy dường như có gió lùa qua khe cửa sổ thổi vào liên tục.
Mà Ô Chí Thành trông có vẻ đã quen rồi, kéo một cái ghế lại: “Xin lỗi giám đốc Khâu, hơi bừa bộn, ngươi cố chịu chút nhé.”
Khâu Hồng cũng không để ý, kéo ghế qua ngồi xuống.
Vốn dĩ Ô Chí Thành hy vọng hai người tìm một quán cà phê nói chuyện, nhưng Khâu Hồng kiên quyết yêu cầu đến chỗ Ô Chí Thành làm việc đề nói chuyện, vì hắn muốn thấy môi trường làm việc và trạng thái làm việc chân thật nhất.
Khâu Hồng nhìn xung quanh.
Ở đây giớng một căn hộ diện tích cực kỳ nhỏ, phần phòng khách biến thành phòng làm việc của Ô Chí Thành, bàn máy tính, máy tính, sách xếp một chồng lộn xộn, máy chơi game, TV nhỏ, bàn ăn nhỏ… gần như chẳng có bao nhiêu chỗ đặt chân.
Còn một căn phòng khác là phòng ngủ của Ô Chí Thành, ngoài một cái giường và tủ quần áo thì cũng không còn nhiều chỗ để đồ, trên giường cũng chất đầy sách, khá đáng ngại.
Ô Chí Thành hơi lúng túng, tìm trong tủ lạnh mini cả buổi, kết quả có nước ngọt, cũng không biết giám đốc Khâu có quen uống cái này không.
Khâu Hồng vội nói: “Không cần đâu, chúng ta vào thẳng vấn đề chính luôn đi.”
Ô Chí Thành gật đầu: “Được, thế ta nói tình huống bên ta một cách đơn giản.”
So với phòng làm việc Anh Đào, kinh nghiệm của Ô Chí Thành đơn giản hơn nhiều.
Vốn dĩ Tương Phàm đang làm việc ở công ty luật, sau khi làm được game thành công trong lúc rảnh rỗi, mới quyết định bỏ tiền thành lập phòng làm việc Anh Đào khởi nghiệp.
Mà Ô Chí Thành sau khi tốt nghiệp đại học làm việc một khoản thời gian, tích lũy được một khoản nhất định, sau đó không hài lòng với công việc nên từ chức, bắt đầu làm game.
Về phần game này làm không xong, làm ra không kiếm được tiền thì sao, Ô Chí Thành không suy nghĩ đến vấn đề này.
Nếu không chống chọi được nữa thì lại đi tìm một công việc thôi.
Khâu Hồng hỏi: “Game nghiên cứu phát triển đến giai đoạn nào rồi? Có thể trình bày thử một chút không?”
Ô Chí Thành gật đầu: “Được, nhưng… mức hoàn thành rất thấp, giám đốc Khâu ngươi có thể phải bổ não chơi rồi.”
Nói vậy, Ô Chí Thành mở máy tính của mình lên, mở dự án game đã tự chế tác trên trình chỉnh sửa chính thức ra.
Khâu Hồng ngồi xuống trước máy tính của Ô Chí Thành, nhìn bụi bặm bám đầy chuột và bàn phím, trên bàn máy tính đầy mẩu thuốc lá dư, chai coca hết, trong thoáng chốc thấy cạn lời hết sức.
Ô Chí Thành vội lấy ra hai tờ khăn giấy trong hộp bên cạnh, cẩn thận lau chuột và bàn phím một phen, sau đó lại thu dọn bàn máy tính.
“Giám đốc Khâu, đây là game mobile, nhưng bây giờ chỉ có thể chơi trên máy tính, cần dùng chuột để hoàn thành thao tác kéo, không tiện lắm, ngươi cố gắng nha.”
Khâu Hồng gật đầu, bắt đầu vào game.
Tên của game là “Thủy Mặc Vân Yên” là một game vượt ải pixel 2D, khá khó. Mà game này và game vượt ải pixel khác có điểm khác nhau lớn nhất là cách chơi của nó khá đặc biệt, thông qua cách vẽ tranh để tương tác với cảnh trong game.
Người chơi có thể thông qua cách vẽ tranh để tạo hoặc xóa vật thể trong cảnh game, trải nghiệm tương tác thế này mang đến trải nghiệm thú vị mới lạ cho người chơi trong mỗi lần đấu với boss và một vài ải đặc biệt.
Nhưng… đây là tình huống lý tưởng.
Rất nhiều cách chơi game đều là lý tưởng rất lý tưởng nhưng thực tế lại rất xu.
Muốn đạt được hiệu quả như Ô Chí Thành mong đợi phải có hai tiền đề: Một là mỗi ải, mỗi trận chiến đều phải mài giũa cẩn thận, thứ hai là phải có hiệu quả mỹ thuật cực kỳ xuất sắc.
Điểm khác biệt lớn nhất giữa “Thủy Mặc Vân Yên” và game pixel 2D khác là ở chỗ trải nghiệm tương tác bằng hình thức vẽ, nhưng nếu chỉ đơn là vẽ một điểm, bôi một chút, cứ mãi thế này thì trải nghiệm của người chơi sẽ vô cùng sơ sài, cách chơi này cũng không có ý nghĩa gì.
Cái gọi là tạo ra cách chơi mới, nhất định không thể là khái nghiệm đơn giản, mà là nội dung và cách chơi phong phú.
Cách chơi mỗi ải, cách đánh mỗi boss đều phải tiến hành có kết cấu, kế hoạch, nghiên cứu phát triển ra nhiều điều hơn trên nền tảng cách chơi này, game này mới xem là thành công.
Với lại, game này là game đặc sắc dựa vào hành động tương tác vẽ tranh, thế thì chắc chắn phải có hình ảnh đẹp, nếu không hứng thú chơi sẽ bị giảm đáng kể.
Xem xét từ tiến độ hoàn thành game trước đó, kém thực tại quá xa.
Đây cũng là lẽ đương nhiên, Ô Chí Thành vốn chỉ là học sinh vừa tốt nghiệp chưa bao lâu, làm game chỉ vì đam mê, xem điều kiện này, đừng nói xem có năng lực làm tốt cách chơi và ải hay không, chí ít không có gì nói về tài nguyên mỹ thuật.
Ô Chí Thành không giỏi mảng mỹ thuật, cũng không mời được ông lớn từ nền tảng chính thức, nên tài nguyên trong game đều là chắp vá lung tung, trông chẳng phong cách gì.