Dù sao thì năm 2011, mức vật giá tổng thể vẫn chưa tăng quá nhiều.
Nên không đến quán ăn gia đình Mính Phủ là vì chiều Eric phải bay đi rồi, không có nhiều thời gian, nên chọn một quán ăn trong trung tâm thương mại để dùng bữa luôn.
Tùy tiện chọn vài món tương đối đắt, rồi lại chọn một chai XO đắt nhất, kể quả chưa tiêu được bao nhiêu, điều này khiến Bùi Khiêm cảm thấy hơi tiếc nuối.
Nhưng mục đích của mọi người vốn không phải là ăn cơm.
Tùy tiện trò chuyện một phen, cụng ly vài lần, Eric quyết định vào vấn đề chính.
Hắn rất rõ, muốn đối phó với người thông minh như tổng giám đốc Bùi, cố gắng làm thân hoặc hy vọng “say rượu lỡ lời” đều là hành vi vô nghĩa.
Muốn có được tin tức từ chỗ tổng giám đốc Bùi, nhất định phải chủ động bỏ ra một vài tin tức, đây là cách chơi đối thủ đỉnh hơn mới có thể chơi.
Thế là Eric khẽ lắc lắc ly rượu trong tay: “Tổng giám đốc Bùi, mọi người đều là người thông minh, ta không cũng không vòng vo nữa.”
“Chúng ta đều rất rõ tin tức mình cần từ đối phương, nếu không bây giờ cũng không thể ăn cơm cùng bàn.”
“Đã vậy, chúng ta không cần ngại mà cứ vào trọng điểm luôn, có thể tiết kiệm thời gian.”
“Sau khi ta về sẽ báo cáo nghiệp vụ với cấp cao tập đoàn Dayak, nếu là tình huống lạc quan nhất, ta có thể sẽ bị cắt chức hoặc biên hóa. Một khi bị điều đến bộ phận rìa, gần như ta không thể bò lên phụ trách nghiệp vụ quan trọng nữa.”
“Nên ta phải tự cứu. Mà cách tự cứu chính là có được nhiều thông tin hơn,”
“Chúng ta luân phiên hỏi vấn đề ba bên, luân phiên đưa ra đáp án, trao đổi tin tức đôi bên đều cảm thấy hứng thú. Nếu bị người đưa ra câu hỏi cảm thấy vấn đề này khó đáp, thế thì người hỏi có thể đổi câu hỏi. Tổng giám đốc Bùi ngươi cảm thấy thế nào?”
Vốn dĩ Bùi Khiêm xem Eric là máy truyền tin giữa mình và tập đoàn Dayak, nhưng lại sợ vấn đề này bắt đầu cứng nhắc quá, dẫn đến việc Eric cảnh giác.
Bây giờ Eric chủ động đề xuất, đương nhiên Bùi Khiêm cầu còn không được, vội vàng gật đầu ngay: “Được.”
Thấy tổng giám đốc Bùi đồng ý dứt khoát như vậy, Eric càng xác định suy đoán của mình hơn.
Hắn không nhấn mạnh rằng mỗi bên phải đưa ra đáp án thật, vì dù nhấn mạnh điều này, cũng không thể ràng buộc đôi bên, nói như không nói.
Nhưng đã là hai bên luân phiên đưa ra câu hỏi, thế nếu bên nào đó không đưa ra đáp án khiến người hỏi hài lòng, vậy thì cách chơi này không được.
Nên, cách tối ưu là đưa ra một vài tin thật không có ảnh hưởng quá lớn, trộn lẫn một vài tin tức sai lệch bên trong để đánh lạc hướng đối phương.
Điều này còn phải xem năng lực phân biệt tin tức của hai bên.
Dù là thông tin sai, cũng không có giá trị đối với Eric. Vì tin tức sai lệch có thể phân biệt, sàng lọc, suy ra tin thật.
Eric cảm thấy, chắc chắn tổng giám đốc Bùi cũng biết rõ điều này nên mới đồng ý dứt khoát như vậy.
Mấy người Trương Nguyên, Lâm Vãn ai nấy đều vểnh tai lắng nghe, hơi căng thẳng.
Quả nhiên tổng giám đốc Bùi mời Eric ăn cơm là có mục đích đặc biệt nào đó!
Cao thủ so chiêu không cần nhiều hoa hòe hoa sói, đều là người thông minh, hiệu quả giao lưu này quá cao rồi.
Các bên đưa ra ba câu hỏi, nói thẳng ra đây chính là một cuộc chiến tình báo với hình thức nào đó. Nhưng trông có vẻ Eric thâm sâu khó dò, tổng giám đốc Bùi có thể thắng không?
Tuy rất có lòng tin với tổng giám đốc Bùi, nhưng mọi người không thể không toát mồ hôi.
Mà Bùi Khiêm lúc này lại chẳng hề căng thẳng.
Vì vốn dĩ hắn không cần căng thẳng.
Bùi Khiêm vốn không hy vọng có thể lấy được tin tức có ích nào từ Eric, ngược lại dù sau này công ty Dayak hành động thế nào, Bùi Khiêm đều tiêu tiền như thường, không có gì thay đổi.
Vả lại Bùi Khiêm cũng không sợ để lộ tình báo thật sự cho Eric biết, vì bên hắn, ngoài hệ thống ra, vốn không có gì bí mật cả.
Thậm chí bản thân Bùi Khiêm còn muốn nói ra hết bí quyết và nội tình nữa kìa, như vậy có thể kích thích công ty Dayak tiêu tiền tiếp tục.
Nếu công ty Dayak vẫn cùng Đằng Đạt chơi cuộc chiến về giá, đó là Bùi Khiêm vui vẻ còn không kịp nữa là!
Nhưng vì không để Eric nghi ngờ, Bùi Khiêm vẫn giả vờ trưng ra vẻ nghiêm túc vô cùng.
Eric nói: “Để tỏ thành ý của ta, tổng giám đốc Bùi ngươi có thể hỏi trước.”
Bùi Khiêm nghĩ nghĩ, hình như vấn cũng không có đề gì quá hay, tùy tiện hỏi: “Người tập đoàn Dayak cử đến thay thế ngươi lần này tên gì? Nói một vài tin tức của hắn xem.”
Eric không suy nghĩ quá lâu: “Chretien, cấp cao trước của công ty Finger, hắn vẫn luôn phụ trách nghiệp vụ marketing và mở rộng thị trường châu Âu, có quyền phát ngôn khá cao trong nội bộ công ty Finger, có thể đưa ra thay đổi nhất định đối với nội dung game, cũng chuyên nghiệp hơn ta.”
“Tính cách hắn tương đối bảo thủ, xem trọng việc bản địa hóa game, lần này phụ trách server quốc gia IOI, có thể sẽ mở rộng hợp tác với công ty bản địa.”
Eric rất rõ, mấy tin tức này đều là tin tức tổng giám đốc Bùi có thể gom được, nên cũng không cần giấu giếm, nói ra còn có khá có lòng thành nữa.
Bùi Khiêm gật đầu: “Đến phiên ngươi hỏi rồi.”
Eric nghĩ nghĩ rồi nói: “Ta cũng đã thu thập được tin tức liên quan đến Đằng Đạt, ta biết, GOG có thể giữ được địa vị dẫn đầu, một nguyên nhân rất quan trọng đó là tổng giám đốc Bùi ngươi thật sự đã tiêu rất nhiều tiền vì nó.”
“Thậm chí đến giờ, dù GOG đã chiếm được thị trường rất lớn rồi, lại vì chiến lược định giá quá thấp và chi một số tiền lớn để marketing, vẫn để game dao động qua lại giữa lãi và lỗ.”
“Ta rất rõ các ngươi đốt rất nhiều tiền vào game GOG này, nhưng điều khiến ta cảm thấy khó hiểu là vì sao các ngươi dám chi mạnh tay như vậy?”
Bùi Khiêm đáp: “Cái này rất đơn giản, vì trên thế giới này chỉ có thể có một game MOBA chiếm được vị trí thống trị, đây là cuộc cạnh tranh ‘người thắng ăn tất’.”