“Đối với ta, đây không phải vấn đề dám hay không mà là vấn đề có lựa chọn khác không. Không phải dám đốt tiền mà là phải đốt tiền, nếu không thể kiên trì, tiền đốt trước đều uổng phí.”
“Vấn đề ta muốn hỏi là, đối với tập đoàn Dayak, giới hạn trên của việc IOI chi tiền là bao nhiêu?”
Eric uống một ngụm nước, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Vấn đề này thì ta không có đáp án xác thực, cũng không thể đảm bảo tính chính xác của đáp án.”
“Cấp cao công ty bọn ta không thống nhất ý kiến về vấn đề này lắm, trước khi mở cuộc họp quyết định, không ai biết kết quả thế nào.”
“Với lại công ty có một bộ phận chuyên phụ trách phân tích số liệu, đưa ra dữ liệu quyết sách của cấp cao, số liệu của bộ phận này cũng rất quan trọng.”
“Nếu bảo ta đoán, con số này sẽ dao động theo tình hình, nếu đầu tư vào số lượng lớn tài nguyên không thấy hiệu quả, thị trường chiếm được tăng trưởng chậm, thế thì cũng không phải không có khả năng họ sẽ từ bỏ.”
“Nếu để ta dự đoán con số này… ta đoán là 100 triệu đô.”
“Công ty bọn ta sau khi thu mua công ty Finger mới chỉ bỏ ra tầm 250 triệu đô mà thôi, cái này đã mang đến áp lực nhất định rồi, không thể đốt vào không giới hạn như vậy được, nhất là ở điều kiện không thấy được tương lai xán lạn.”
“Câu hỏi thứ hai của ta cũng giống như tổng giám đốc Bùi ngươi, đối với tập đoàn Đằng Đạt, giới hạn trên có thể chi tiền cho GOG là bao nhiêu?”
Bùi Khiêm lộ ra vẻ mỉm cười: “Giới hạn là Đằng Đạt có thể dùng toàn bộ số vốn có được.”
“Vấn đề thứ ba, rõ ràng 100 triệu đô không phải là năng lực cực hạn của công ty Dayak, thế thì… ngươi nghĩ có khả năng công ty Dayak sẽ tiêu hơn 100 triệu đô không?”
Eric suy nghĩ một lát rồi đáp: “Theo phán đoán cá nhân của ta, đương nhiên có thể tồn tại khả năng này, nhưng không cao lắm.”
“Tất cả mọi người đều biết, công ty bọn ta vẫn luôn là công ty chú trọng cái lợi ngắn hạn, lợi ích trước mắt. điều này không liên quan đến quan niệm đúng sai, chỉ là thói quen tư duy của công ty chúng ta thôi.”
Nghe đến đây Lâm Vãn vô thức gật đầu.
Tập đoàn Dayak nổi tiếng như vậy trong giới game là vì bọn họ thể hiện sự lạnh lùng của tư bản đến cực điểm.
Thu mua công ty game có tiềm năng, nhanh chóng bội chi, rút cạn tiềm năng của nó, phá hủy nhiều công ty game xuất sắc.
Điều này chứng tỏ tập đoàn Dayak thật sự là một tập đoàn tư bản chỉ quan tâm đến cái lợi trước mắt, không để ý đến lợi ích lâu dài. Thế thì ví dụ như thị phần của công ty Finger vẫn luôn giảm, một cái động không đáy cứ hút tiền mà không có kết quả, tập đoàn Dayak sẽ từ bỏ, cắt lỗ, thật sự rất có khả năng.
Eric nói: “Vấn đề cuối cùng của ta là, tổng giám đốc Bùi ngươi nói sẽ huy động tất cả vốn marketing cho GOG, nhưng vấn đề ở chỗ, quy mô hiện tại của Đằng Đạt, làm vậy sẽ khiến nguồn vốn chịu áp lực rất lớn, một khi xuất hiện nhân tố không xác định nào đó, đều có thể tạo thành tổn thất nặng nề, kéo cả tập đoàn xuống.”
“Tổng giám đốc Bùi, ngươi lấy can đảm từ đâu ra vậy?”
Bùi Khiêm trầm mặc chốc lát, khẽ thở dài: “May mắn của ta luôn tốt.”
Hình như đây là một đáp án vô cùng rỗng tuếch, nhưng Eric không cảm thấy không hài lòng mà còn trầm tư.
Một lát sau, hắn mỉm cười cầm ly rượu lên: “Tổng giám đốc Bùi, ta nghĩ chúng ta đều đã có được tin tức mình muốn rồi, ta kính ngươi một ly.”
Bùi Khiêm cũng nâng ly rượu lên, mỉm cười nói: “Anh Eric, hy vọng chúng ta có thể có duyên gặp lại.”
……
Sau khi bữa cơm kết thúc, ở cổng Trời Đất Bao La.
Nhóm người Đằng Đạt đích thân tiễn Eric đi.
Bùi Khiêm cũng không nói rõ được rốt cuộc Eric sẽ tổng kết được những tin gì từ mấy câu này của mình, hắn chỉ xác định một điều, vấn đề này vẫn luôn tập trung trên hai chữ “chi tiền”.
Chỉ cần sau khi Eric về, có thể ảnh hưởng đến cấp cao tập đoàn Dayak tiếp tục cho tiền là được, những cái khác không quan trọng.
Lâm Vãn hỏi dò: “Tổng giám đốc Bùi, bên Game Thương Dương cần phối hợp làm gì không?”
Bùi Khiêm lắc đầu: “Không cần. Hôm nay dạo một hôm, mọi người đều vất vả rồi, mạnh ai nấy về nghỉ ngơi đi.”
Tiểu Tôn đã lái xe đợi rồi, lúc ăn cơm Bùi Khiêm có uống chút rượu, đương nhiên trưa cũng hơi mệt mỏi muốn ngủ, nên sau khi tạm biệt mọi người thì ngồi xe về nghỉ ngơi.
Sau khi tiễn tổng giám đốc Bùi đi, ba người Lâm Vãn, Trương Nguyên và Mẫn Tĩnh Siêu mới tụ lại thảo luận chuyện xảy ra trên bàn ăn trước đó.
Trương Nguyên lộ vẻ thắc mắc: “Rốt cuộc ba câu hỏi của tổng giám đốc Bùi và Eric là có ý gì nhỉ?”
“Ba câu hỏi bọn họ hỏi hình như không phải vấn đề quan trọng.”
“Lúc đáp cũng thật thật giả giả, mơ mơ hồ hồ.”
“Nhưng hai người đều vô cùng hài lòng với đáp án của đối phương, cái này…”
“Hơi đánh đố, không đoán được.”
Thật sự Trương Nguyên cứ ù ù cạc cạc.
Mẫn Tĩnh Siêu cũng gật đầu tỏ ý tán thành: “Đúng vậy, hình như hai người nói rất nhiều chuyện, nhưng lại giống như chẳng nói gì cả.”
“Có vài tin tức trông có vẻ không quan trọng, nhưng thật ra dựa vào năng lực lấy tình báo của hai bên, nhưng tin tức này sớm muộn gì cũng có thể có được.”
“Với lại, lúc trên bàn ăn mọi người đều ở trong trạng thái đoán mò nghi ngờ, dù là Eric nói một tin tức thật, chúng ta cũng sẽ không tin rằng tin đấy là thật, ngược lại sẽ nghĩ theo hướng ngược lại…”
“Tóm lại là ta hoàn toàn không hiểu.”
Lâm Vãn cũng lắc đầu: “Ta cũng không rõ, nhưng ta đoán trọng tâm vấn đề hai bên chắc cũng ẩn chứa vài tin tức, có điều chúng ta không lĩnh hội được, không thể lý giải.”
“Quả nhiên, Eric này không đơn giản, có thể làm cấp cao trong công ty đa quốc gia đều không phải hạng xoàng.”
“Trước đó chúng ta có thể thắng hắn vẫn nhờ vào tổng giám đốc Bùi, trình chúng ta vẫn còn thấp quá.”
“Tóm lại cứ tin tưởng tổng giám đốc Bùi đi, ta cảm thấy chắc chắn tập đoàn Dayak sẽ không chịu dàn hòa đâu.”
……