Thật ra Bùi Khiêm không bảo người phụ trách các bộ phận sắp xếp báo cáo mấy tin tức này, nhưng mấy người phụ trách này vẫn vô cùng từ giác báo lên vì bọn họ lo lắng công việc sẽ xuất hiện sai sót gì.
Tổng giám đốc Bùi không hỏi là chuyện của tổng giám đốc Bùi, nếu chúng ta biết mà không báo đó là chuyện của chúng ta!
Đối với những người phụ trách này, đương nhiên việc tổng giám đốc Bùi giao toàn quyền là chuyện tốt, cũng thể hiện sự tin tưởng của tổng giám đốc Bùi đối với bọn họ, nhưng không có nghĩa là muốn làm gì làm.
Dù sao thì tổng giám đốc Bùi mới là người phụ trách cao nhất của tập đoàn Đằng Đạt, đã tín nhiệm mọi người như vậy, mà lại làm hỏng bét mấy dự án như thế thì chẳng phải phụ lòng tin của tổng giám đốc Bùi rồi sao?
Nên người phụ trách các bộ phận vẫn có thái độ tự giác nghiêm túc, tổng hợp báo cáo tin tức định kỳ.
Nếu tổng giám đốc Bùi không đưa ra ý kiến, thế thì cứ làm theo bình thường, nếu tổng giám đốc Bùi không đồng ý với ý kiến thì đổi kế hoạch công việc ngay còn kịp.
Mà bản thân Bùi Khiêm thật sự cũng cần nắm mấy tin tức định kỳ này thật, nếu không bộ phận nào đó lại im hơi lặng tiếng kiếm được cả đống tiền thì biết làm sao?
Nên, tuy không tình nguyện, nhưng vẫn xem hết từng nội dung báo cáo lên.
Bên Game Đằng Đạt và phòng làm việc Phi Hoàng chắc đang mải miết với “Sứ Mệnh Và Lựa Chọn” rồi, điều khiến khá Bùi Khiêm lo lắng là trên cơ bản tình tiết của phim điện ảnh và game bây giờ đều nằm trong đầu hai người Hoàng Tư Bác và Chu Tiểu Sách, ngoài vài người ít ỏi và đội biên kịch ra thì những người khác đều không biết.
Thậm chí đến diễn viên như Lộ Tri Diêu cũng quay đến đâu mới biết kịch bản đến đó, nhân viên khác cũng vậy, biết mình phải làm gì thì làm, nhưng không biết toàn bộ câu chuyện của phim điện ảnh.
Bùi Khiêm hơi bất an, nhưng lại rất lo mình hỏi nhiều quá sẽ tạo ra hiệu ứng người quan sát.
Sau khi nghe đến giờ quay phim điện ảnh đều là Lộ Tri Diêu một mình nhốt trong studio phông xanh quay góc độ một mình, Bùi Khiêm cảm thấy nghe có vẻ không đáng tin lắm, quyết định tạm thời không hỏi đến.
Bên phía Khâu Hồng đã đang bắt đầu chuẩn bị cơ sở ấp ủ game độc lập ở Đế Đô, chuyện này không có gì khó, chắc mọi thứ đều thuận lợi.
Bây giờ Mã Dương vừa phát tiền trên weibo vừa livestream, sau khi có ekip chuyên nghiệp đứng sau, fans vẫn tăng đều đều, đốt không ít tiền nhưng không kiếm được gì, Bùi Khiêm vô cùng hài lòng.
AEEIS và APP Hữu Dụng đang trong quá trình nghiên cứu phát triển không có quá nhiều tin tức đáng chú ý.
Lương Khinh Phàm và chung cư Sloth đã có một khoảng thời gian không chú ý rồi, nhưng gần đây chắc đang bận rộn mua toàn trung tâm thành phố làm mô hình chung cư Sloth 2.0, sẵn tiện đi bàn chuyện hợp tác thương hiệu trang trí và gia dụng đáng tin.
Về bộ phận đầu tư, ngày càng nhiều doanh nghiệp xếp hàng đợi đầu tư, Hạ Đắc Thắng rất nghe lời, nghiêm túc dựa vào trình tự đầu tư trước sau, đợi cái trước kiếm được tiền thì bán đứt, sau đó lại đến cái sau.
Đơn giản, thô, không não.
Trong tất cả các dự án đầu tư, Cô Gái Mì Lạnh là lớn nhất, sau khi lần đó mở họp báo xong, Mạnh Sướng lại dựa vào tài ăn nói xuất sắc của mình lấy được đầu tư 1 triệu từ hai nhà đầu tư.
Như vậy tổng cộng Mạnh Sướng có trong tay 4 triệu tiền đầu tư, đã mở cửa hàng ở khu dân cư đông đúc khu vực Đế Đô, tiến độ rất thuận lợi, tuần sau là có thể khai trương rồi.
Danh tiếng của Mạnh Sướng náo động rất lớn, Bùi Khiêm cũng chú ý chút đỉnh, nhưng cũng không chú ý quá nhiều.
Nguyên nhân rất đơn giản, dù rốt cuộc Mạnh Sướng có thành công hay không, bây giờ hắn cũng đang ở giai đoạn chém gió mà thôi, Bùi Khiêm lại không biết đọc nội tâm, không thể biết được cách nghĩ thật sự của hắn, chỉ có thể tiếp tục quan sát.
Vốn dĩ Bùi Khiêm đã quyết định để đầu tư Viên Mộng tự sinh tự diệt, không can thiệp vào việc đầu tư nữa, nghiêm túc đi theo hướng “lãi thì bán, lỗ thì tiếp tục đầu tư” nên cụ thể những dự án khác làm thế nào Bùi Khiêm cũng lười hỏi nhiều.
Ngoài ra, công việc của các bộ phận khác cũng có tiến triển ít nhiều, ví dụ như quán cà phê Internet Netfish, Takeaway Netfish lại bắt đầu mở mấy chi nhánh mới, Logistics Nghịch Phong lại mới mở thêm mớ bưu cục mới, Bùi Khiêm chỉ liếc mắt qua một cái rồi không chú ý đến nữa.
Lúc này, điện thoại Bùi Khiêm đặt trên bàn reo lên.
Cầm ra xem, là Chu Tiểu Sách gọi đến.
Bùi Khiêm không khỏi cau mày, chắc không phải quay phim điện ảnh có chuyện gì nhỉ?
“Alo? Tổng giám đốc Bùi, xin lỗi vì đã làm phiền.” Chu Tiểu Sách nói trong điện thoại: “Là thế này, bên chúng ta quay không thuận lợi lắm, Lộ Tri Diêu lại gặp chút vấn đề mặt diễn xuất, quay rất nhiều lần vẫn không hài lòng lắm, ta cũng không có cách gì tốt lắm, chi bằng… tổng giám đốc Bùi ngươi sang đây một chuyến, chỉ điểm kỹ năng diễn xuất của hắn?”
Bùi Khiêm: “?”
Giống như chứng kiến một phần thưởng lớn mê hoặc con người.
Quay không được thuận lợi, hiệu quả không hài lòng lắm, đây là chuyện tốt, nhưng bảo ta đến chỉ điểm diễn xuất là ý gì?
Bùi Khiêm rất khó hiểu, cũng rất hoang mang, bây giờ Lộ Tri Diêu tốt xuất cũng là diễn viên nam trẻ tuổi phái thực lực, chỉ cách ảnh đế thật sự một giải thưởng thôi, sao lại bảo ta đến chỉ điểm diễn xuất?
Chuyện “Ngày Mai Tươi Đẹp” lần trước, con mẹ nó là lỗi kỹ thuật thôi, ta nào có hiểu gì về diễn xuất!
“Ta không chỉ dẫn được, tạm biệt.” Bùi Khiêm vô cùng chân thành ngắt máy.
……
Phim trường “Sứ Mệnh Và Lựa Chọn”.
Chu Tiểu Sách khẽ thở dài, nhét điện thoại vào túi.
Lộ Tri Diêu thấy vậy, trong lòng không khỏi lộp độp vài tiếng, nhưng vẫn ôm tia hy vọng cuối cùng, hỏi: “Tổng giám đốc Bùi nói sao?”
Chu Tiểu Sách lắc đầu: “Tổng giám đốc Bùi nói, hắn không chỉ dẫn được.”
Lộ Tri Diêu thoáng sững sờ, cau mày: “Tổng giám đốc Bùi nói… không chỉ dẫn được?”