Hắn cau mày, sau khi nghiêm túc suy nghĩ bèn nói: “Tổng giám đốc Bùi nói không chỉ dẫn được, mà không phải không có thời gian hoặc không muốn chỉ dẫn?”
Chu Tiểu Sách gật gật đầu: “Đúng.”
“Ể?” Lộ Tri Dao không khỏi trầm tư.
Chu Tiểu Sách cũng không hiểu rốt cuộc hắn trầm tư cái gì, hỏi: “Có chỗ nào không thích hợp sao?”
Lộ Tri Diêu gật đầu: “Đương nhiên có!”
“Không có thời gian hoặc không muốn chỉ dẫn thì nói rằng tổng giám đốc Bùi có năng lực chỉ dẫn.”
“Nhưng tổng giám đốc Bùi nói không chỉ dẫn được, thế là nói không có năng lực?”
Chu Tiểu Sách gật đầu: “Ừm, chúng ta có thể giải thích thế này qua mặt chữ.”
Lộ Tri Diêu nói: “Thế thì có vấn đề.”
“Chú Trương có chuyện khác, không xếp được lịch, với lại phiền hắn chạy đến Kinh Châu một chuyến chỉ để hắn chỉ điểm diễn xuất cho ta thì không hợp lý lắm.”
“Nhưng chắc chắn chú Trương có năng lực chỉ dẫn ta.”
“Căn cứ vào tình hình quay ‘Ngày Mai Tươi Sáng’, giải thích của tổng giám đốc Bùi đối với kỹ năng diễn xuất, chắc hẳn là trình độ cùng với chú Trương. Tuy chưa chắc tổng giám đốc Bùi giỏi việc diễn xuất, nhưng cực kỳ giỏi việc phân tích nhân vật phim điện ảnh, dựa vào tình tiết và tính cách nhân vật, đào sâu chi tiết biểu diễn.”
“Nhưng bây giờ, thậm chí tổng giám đốc Bùi còn chưa xem hết kịch bản hoàn chỉnh, nói bản thân chỉ dẫn không được thì hơi kỳ lạ nhỉ.”
“Vì sao lại từ chối dứt khoát như vậy?”
Chu Tiểu Sách hơi cau mày, gật đầu nói: “Ừm, nghi ngờ của ngươi cũng hợp lý lắm.”
“Nếu tổng giám đốc Bùi thật sự không đủ năng lực, không đưa ra ý kiến, thế thì chí ít cũng hiểu kịch bản mới quyết định. Nhưng bây giờ tổng giám đốc Bùi vẫn chưa biết kịch bản hoàn chỉnh, chỉ nắm một phần tin tức, vậy đã dứt khoát nói mình chỉ dẫn không được rồi…”
“Ta hiểu rồi!”
Đột nhiên ánh mắt Chu Tiểu Sách lóe lên: “Ta cảm thấy chắc tổng giám đốc Bùi đang nhấn mạnh, chủ yếu bộ phim là dựa vào giác ngộ của bản thân ngươi, là một người bên cạnh quan sát, người ngoài, thật sự không thể đưa ra quá nhiều đề nghị cho ngươi!”
“Xem như có thể chỉ dẫn một chút về chi tiết để diễn xuất của ngươi có thể nâng cao, cũng chỉ trị ngọn không trị được gốc, rất khó có tác dụng tiến lên từ cơ bản!”
Lộ Tri Diêu không khỏi ngạc nhiên: “Vậy sao? Sao lại nói vậy?”
Lộ Tri Diêu giải thích: “Phải nói từ sự khác biệt của hai bộ phận ‘Ngày Mai Tươi Sáng’ và ‘Sứ Mệnh Và Lựa Chọn’.”
“‘Ngày Mai Tươi Đẹp’ có chủ đề vô cùng rõ ràng, nhân vật chính ngươi diễn chỉ là một người công cụ, là máy truyền tin bày tỏ suy nghĩ tổng giám đốc Bùi.”
“Nên tổng giám đốc Bùi chỉ cần chỉ điểm thêm, có thể có hiệu quả tự suy ra được.”
“Nhưng ‘Sứ Mệnh Và Lựa Chọn’ thì khác hẳn. Kịch bản của nó thật sự là viết bởi một nhóm người, có rất nhiều cách diễn đạt. Với lại đa số chi tiết trong phim đều ở góc bộ duy nhất, với lại còn quay từ phông xanh.”
“Nên, vai diễn lần này của ngươi thật sự có rất nhiều kiểu diễn giải!”
“Nhiều cách diễn đạt như vậy, rất khó nói kiểu nào chính xác tuyệt đối, nhưng ắt trong đó có một kiểu hợp với ngươi nhất. Thế cái nào hợp với ngươi nhất, người khác không chỉ dẫn được, chỉ có thể dựa vào ngươi thôi.”
“Trên lịch sự phim điện ảnh có rất nhiều nhân vật xuất sắc kinh điển, lý giải những nhân vật này không phải dựa vào chỉ điểm của góc nhìn thượng đế mà là dựa vào bản thân diễn viên đi sâu vào nội tâm nhân vật.”
“Rõ ràng, tổng giám đốc Bùi nghĩ rằng ngươi đã tiến vào giai đoạn này rồi, chỉ dẫn từ góc nhìn khác đã không thể giúp ngươi nâng trình nữa.”
“Tiếp theo chỉ có thể dựa vào bản thân ngươi.”
Lộ Tri Diêu hơi hoang mang chớp mắt: “Đạo diễn Chu, ngươi xác định đây là ý của tổng giám đốc Bùi?”
Lộ Tri Diêu vô cùng chắc chắn gật đầu: “Dựa vào sự hiểu biết của ta về tổng giám đốc Bùi, không thể nói là xác định 100% nhưng chí ít cũng xác định được 97%.”
“Nên, bây giờ chuyện ngươi phải làm là tin vào bản thân.”
Lộ Tri Diêu sa vào trầm tư.
Không biết sao hắn lại có cảm giác mông lung.
Lúc trước quay phi, hắn luôn cảm thấy mình thiếu chút gì đó, không đủ hiểu nhân vật.
Nên hắn không đủ tự tin, biểu diễn cũng không đủ tự nhiên.
Lộ Tri Diêu chờ một người có thể hướng dẫn hắn như trước đó Trương Tổ Đình và tổng giám đốc Bùi từng làm, để hắn ngộ ra, dùng cách “giảm máy móc” giải quyết tất cả vấn đề.
Nhưng bây giờ đạo diễn Chu Tiểu Sách đã gọi cho tổng giám đốc Bùi rồi lại khiến hắn tỉnh táo hơn nhiều.
Câu này của tổng giám đốc Bùi thẳng thừng đánh vỡ ảo tưởng của hắn, cũng diệt sạch tân lý cầu may của hắn. Đã không thể hy vọng vào việc người khác chỉ dẫn mình nữa, thế thì chỉ có thể tin vào bản thân, cắn răng giác ngộ!
Tuy chuyện “ngộ ra” thế này rất ảo, rất có thể sẽ không có kết quả như trong lý tưởng, nhưng bây giờ Lộ Tri Diêu có tâm lý dập nồi chìm thuyền, thả lỏng toàn thân rồi.
Tổng giám đốc Bùi nói bây giờ chỉ có thể dựa vào bản thân, có gì để lùi bước đây?
Nghĩ đến đây, Lộ Tri Diêu hạ quyết tâm: “Được! Nếu tổng giám đốc Bùi thấy được cốt lõi của sự mâu thuẫn. Ta xem xét lại kịch bản này một chút, hai tiếng sau quay lại vài cảnh!”
Lộ Tri Diêu tìm một góc yên tĩnh trong phim trường, lại lấy kịch bản của mình ra xem một lượt từ đầu đến cuối.
Kịch bản đầu tiên hắn cầm là bắt đầu tỉnh lại từ trong giấc ngủ, đến khi chấp nhận lệnh từ ủy ban chấp hành AEEIS truyền đạt, trở thành quan chỉ huy cao nhất của chiến hạm liên minh, bắt đầu thấy được sự thảm bại khi lần đầu con người gặp Trùng tộc.
Đoạn biểu diễn này đã hoàn thành rồi, bản thân Lộ Tri Diêu cũng khá hài lòng.
Vì lý giải về nhân vật chính Tần Nghĩa trong giai đoạn này tương đối đơn gian.
Tuy tình cảm của Tần Nghĩa phức tạp nhưng vẫn ở khái niệm “binh sĩ”, nói cách khác, tuy hắn ôm cảm xúc oán giận uy bản thực thi hạm đội liên minh Trái Đất, AEEIS và quan chỉ huy trước, nhưng sau khi biết sự hy sinh của quan chỉ huy trước, hắn đã quyết định đảm nhận trách nhiệm của một binh sĩ, nhận lấy gánh nặng của quan chỉ huy.