Cuối cùng một tháng muốn chết không được, muốn sống cũng không xong trôi qua rồi.
Bao Húc đeo ba lô trở lại công ty, chỉ có một cảm giác, đó là nhớ nhung!
Lần sau còn có loại nghỉ phép có lương thế này, nhất định phải nhường cho người khác!
Ai muốn đi thì đi, ta tuyệt đối sẽ không đi!
Bao Húc vừa mới vào cửa, mọi người lập tức chú ý tới.
“Ồ? Anh Bao trở về về!”
“Trông sắc mặt của anh Bao tốt hơn nhiều.”
“Gầy hơn, nhưng mà hình như vóc dáng rắc chắn hơn một chút thì phải?”
“Tinh khí thần đều tốt, hình như mép tóc cũng mọc lại nhiều!”
Bao Húc hơi sửng sốt: “Hả, thật sao?”
Hắn đặt ba lô lên bàn làm việc, ngồi lên ghế chơi game của mình.
Thoải mái!
Quả thật, hình như tình trạng cơ thể đã tốt hơn rất nhiều.
Một tháng này Bao Húc liên tục chạy khắp nơi, cũng không để ý tới thay đổi rất nhỏ của cơ thể.
Sau khi trở lại được mọi người nhắc nhở thì Bao Húc mới ý thức được, hình như tinh thần và thể lực của mình thật sự dồi dào hơn trước.
Trước kia Bao Húc luôn ở trong quán net, thường xuyên ngày đêm đảo lộn.
Ăn uống, nghỉ ngơi, làm việc…tất cả đều có vấn đề rất lớn.
Mặc dù hắn vẫn trẻ tuổi nhưng thói quen này ảnh hưởng rất lớn tới sức khỏe của hắn.
Từ khi tới Đằng Đạt, mặc dù mỗi ngày đi làm đúng giờ, cải thiện đôi chút, nhưng cơ thể vẫn còn yếu ớt.
Kết quả một tháng bôn ba, lại phơi nắng trên đường đi, làm việc và nghỉ ngơi có quy luật, ăn uống cũng ngon miệng, bất tri bất giác tố chất thân thể của hắn đã được cải thiện lên nhiều.
Bao Húc nhìn về phía phòng làm việc của Bùi Khiêm: “Tổng giám đốc Bùi có ở đây không?”
“Không, đã hai ngày không đi làm rồi.” Lữ Minh Lượng nói.
Phía bên Lữ Minh Lượng đã lồng tiếng xong.
Từ ngày hai lăm tháng trước bắt đầu thu âm, bởi làm việc cách quãng nên tới tận mùng một tháng này mới xong, hiệu suất không cao nhưng vẫn tạm chấp nhận được.
Dù sao Lữ Minh Lượng không phải là diễn viên lồng tiếng chuyên nghiệp, cho dù có thầy lồng tiếng ở bên cạnh chỉ dẫn, nhưng lúc mới bắt đầu cũng phải NG mấy chục lần mới có thể hoàn thành một câu thoại.
Bây giờ lồng tiếng xong rồi, vậy có thể dồn công suất vào việc chế tác game.
“Anh Bao, ta gửi tất cả tài liệu thiết kế của game mới cho ngươi, ngươi xem qua xem có cần sửa đổi gì không?”
Đối với Bao Húc, Lữ Minh Lượng vẫn luôn tôn trọng hết mực.
Dù sao Bao Húc cũng chính là người đưa ra ý tưởng cho “Pháo Đài Trên Biển”, trong công ty này nếu nói đến năng lực phỏng đoán suy nghĩ của tổng giám đốc Bùi thì Bao Húc nhận thứ hai không ai dám nhận thứ nhất!
Bao Húc mở file ra xem lướt qua một lượt.
“Nếu tổng giám đốc Bùi tự mình quyết định thì ta không xem nữa, xem cũng chưa chắc đã hiểu được.”
Thiết kế game kiêng kị nhất là chỉnh sửa bậy bạ.
Mỗi người có một ý khác nhau, nhiều khi không có chính xác tuyệt đối, quan trọng là phải do một người quyết định, không thể làm thành kiểu vẽ rồng mà chẳng phải rồng được.
Bao Húc nghe thấy đây là hạng mục tổng giám đốc Bùi đích thân làm, vậy thì không sai đi đâu được.
Xem thật kỹ, học thật tốt rồi hoàn thành công việc, sao có thể soi mói lỗi sai.
Đây cũng chính là suy tính của Bùi Khiêm.
Game này đã bắt đầu nghiên cứu phát triển rồi, Bao Húc trở về cũng không thể nào nhúng tay
Bao Húc không xen vào công việc này được, chắc chắn hắn quay sang cắm đầu vào chơi game.
Thế này thì tỷ lệ thành công của game mới lại nhỏ hơn một chút.
Kế hoạch trót lọt!
…
Quả nhiên, giống như Bùi Khiêm dự đoán.
Bao Húc lật qua lật lại bản thảo thiết kế, lại nhìn trạng thái làm việc của những người khác một lúc, cảm thấy dường như game này không cần mình hỗ trợ gì.
Thế là hắn bật máy tính lên, bắt đầu chơi “Pháo Đài Trên Biển”.
Một tháng không được chơi game, nghẹn chết hắn!
Tục ngữ nói, tiểu biệt thắng tân hôn.
Bao Húc cảm thấy công ty chính là thiên đường, không muốn đi đâu cả!
Chơi rồi lại chơi, Bao Húc cảm thấy có chút vấn đề.
Hình như cảm giác không được hoàn hảo như trước?
Một tháng trước, Bao Húc cảm thấy cảm giác của “Pháo Đài Trên Biển” đã hoàn hảo rồi.
Nhưng một tháng sau chơi lại thì có cảm giác mới.
“Đúng lúc không có chuyện gì làm, tối ưu hóa “Quỷ Tướng” và “Pháo Đài Trên Biển” mới được.”
…
Bao Húc tiện tay cầm một cuốn số, vừa chơi vừa ghi chép lại những nội dung muốn thay đổi.
Kể từ khi “Quỷ Tướng” và “Pháo Đài Trên Biển” phát hành, chưa từng có một phiên bản mới hay có cập nhật mới nào.
Chẳng lẽ người chơi không có ý kiến gì sao?
Đương nhiên là có!
Nhưng… Bùi Khiêm không nghe thấy, vậy nên cứ coi như là không có!
Từ khi “Quỷ Tướng” được phát hành đến nay đã gần bốn tháng, mà “Pháo Đài Trên Biển” cũng đã ra mắt được hơn một tháng.
Có một số công ty game cập nhật tương tối nhanh, cũng không phải không có trường hợp một tháng ra một phiên bản mới.
Thời gian dài hơn, khoảng ba tháng ra một phiên bản mới, vẫn tạm chấp nhận được.
Nhưng rõ ràng game còn đang trong giai đoạn kiếm tiền, độ hot cũng không thấp, kiếm được rất nhiều tiền. Nhưng công ty mình ra mắt game ròng rã bốn tháng trời mà không có một cập nhật mới nào, đúng là có một không hai!”
Bùi Khiêm căn bản không muốn cập nhật phiên bản mới.
Bởi vì hai game này hot quá!
Nhìn lượng tiêu thụ thẻ trọn đời của “Quỷ Tướng”, lại nhìn lượng tiêu thụ Hỏa Kỳ Lân của “Pháo Đài Trên Biển”…
Dựa theo yêu cầu của hệ thống, ra phiên bản mới thì phải ra thêm điểm thanh toán, không thể làm không công, bỏ tiền mà không lợi nhuận.
Bùi Khiêm tính toán, cảm thấy ra điểm thanh toán mới thì người chơi lại nạp thêm tiền!
Vậy nên cứ nhắm mắt làm ngơ coi như là không có chuyện gì xảy ra, cắm đầu vào nghiên cứu chế tác game mới.
Không cập nhật mới là có thể nhanh chóng giảm độ hot của game xuống!
Những người trong tổ R&D đang vì chế tác “Người Chế Tác Trò Chơi” mà bận như chó, đương nhiên là không có thời gian quan tâm tới chuyện ổn định doanh số của hai game cũ kia.
Nhưng mà…
Vừa hay Bao Húc không có chuyện gì làm!
Không nhúng tay vào game mới được, vậy thì đi sửa lại game cũ.
Đầu tiên Bao Húc cẩn thận điều chỉnh cảm giác của “Pháo Đài Trên Biển”.
Sau đó hắn mở “Quỷ Tướng” ra.