“Được cả danh và lợi không phải là chuyện đơn giản, mà cho tới bây giờ thành công của chúng ta… đều nhờ tổng giám đốc Bùi dẫn dắt.”
Lời Lâm Vãn nói khiến cho mọi người phải im lặng phút chốc.
Đúng vậy.
Khoảng thời gian làm việc ở Đằng Đạt đã làm cho mọi người ít nhiều sinh ra một chút ảo giác.
Giống như những gì đang có là nên được có.
Thế nhưng nhìn công ty game khác xem? Nhớ lại thời gian làm việc trước kia xem?
Sở dĩ nhìn như không tốn chút sức nào là bởi vì có người khác gánh chịu những áp lực này giúp bọn họ!
Người đó chính là tổng giám đốc Bùi!
Nghĩ kĩ lại thì game “Người Chế Tác Trò Chơi” này, từ ý tưởng đến thiết kế, thậm chí lời thoại lời dẫn cụ thể… tất cả đều được tổng giám đốc Bùi cẩn thận sửa đổi.
Mà những người khác chỉ phụ trách công việc thực hiện mà thôi.
Nếu game thất bại thì đương nhiên tổng giám đốc Bùi sẽ gánh chịu trách nhiệm nhiều nhất.
Còn nếu như game thành công, công lao thuộc về tất cả mọi người.
Còn những ông chủ khác?
Bình thường chẳng quan tâm tới công việc, dùng cái danh mỹ miều là “ủy quyền”.
Kết quả hạng mục đó thất bại, đầu tiên sẽ trách móc, đổ lỗi, dù sao thì ông chủ là mãi mãi không bao giờ sai.
Vừa so sánh đã thấy cao thấp thế nào!
Lâm Vãn tiếp tục nói: “Vậy nên, lý do tổng giám đốc Bùi sắp xếp ngươi đi lồng tiếng cũng rất rõ ràng.”
“Đầu tiên, điều kiện khách quan là ngươi có thể trao đổi với diễn viên lồng tiếng.”
“Thứ hai, ưu thế lớn nhất của ngươi là ngươi hiểu game!”
“Đừng xem thường điểm này của mình, đây là điều vô cùng quan trọng trong việc lồng tiếng.”
“Có thể coi lời dẫn là lòng tham và dục vọng trong lòng người chế tác game, từ đầu đến cuối đều dụ dỗ người chơi bước lên con đường sai trái.”
“Muốn tạo ra được cảm giác này, chỉ có âm thanh thôi là chưa đủ.”
“Ngươi cần phải rõ những cái bẫy trong ngành game này như lòng bàn tay.”
“Ngươi cần phải có sự thấu hiểu cực kỳ sâu sắc với ngành này.”
“Ngươi cần phải nắm bắt chính xác cảm giác tham lam và dục vọng trong lòng người chơi!”
“Mà đây là cảm giác mà diễn viên lồng tiếng bình thường không thể tạo ra được!”
Những lời này giống như là một tia sét, khiến cho Lữ Minh Lượng đột nhiên tỉnh ngộ.
Thì ra là thế!
Đây chính là ẩn ý trong sự sắp xếp của tổng giám đốc Bùi.
Hắn vội vàng cầm bản thảo lời dẫn lên, nhanh chóng đọc lại.
Đúng vậy, đúng là như thế!
Chẳng trách tổng giám đốc Bùi lại tự mình sửa lại lời dẫn, còn sửa nhiều lần như vậy.
Thì ra là vì muốn hoàn thiện cảm giác này!
Cho nên mới càng muốn chú trọng nhiều hơn trong việc lồng tiếng!
Lữ Minh Lượng gật gù.
“Ta hiểu rồi.”
“Ta nhất định sẽ không phụ sự mong đợi của tổng giám đốc Bùi!”
…
Kết thúc cuộc họp, Lữ Minh Lượng rời công ty tới phòng thu âm tốt nhất thành phố Kinh Châu để lồng tiếng.
Mà Lâm Vãn thì quay trở lại vị trí làm việc. Sau khi làm xong việc của mình thì tiếp tục đọc lời dẫn của “Người Chế Tác Trò Chơi”.
Nàng phát hiện, dường như mỗi lần đọc đều có một cảm nhận khác nhau!
Game “Người Chế Tác Trò Chơi” có rất nhiều nhánh dẫn đến kết cục khác nhau, mỗi khi đi tới kết cục của một nhánh nào đó, giống như được trải nghiệm toàn bộ quá trình từ khởi đầu đến kết thúc của một công ty game.
Có vinh quang vô hạn.
Cũng có chán nản rời khỏi cuộc chơi.
Đưa tình cảm của mình vào đó, Lâm Vãn mới phát hiện ra rằng từ trước đến nay hiểu biết của mình đối với nghề này vẫn còn quá nông cạn.
Vốn nàng cảm thấy game hẳn nên mang lại vui vẻ cho người chơi, vậy thì các công ty game cũng cần phải mang lại vui vẻ cho người chơi mới đúng.
Nhưng khoảng thời gian thực tập ở Phòng làm việc Thiên Hỏa khiến nàng cảm thấy, các công ty game trong nước không giống như những gì nàng tưởng tượng.
Nhưng khi nàng bắt đầu cảm thấy thất vọng thì Đằng Đạt lại xuất hiện!
Nên nàng không chút do dự mà đi theo bước chân của Đằng Đạt.
Đương nhiên, Lâm Vãn không tin tưởng một cách mù quáng, mà lấy thân phận một nhân viên bình thường, chậm rãi thích nghi với hoàn cảnh làm việc, tự mình trải nghiệm công việc thiết kế.
Từ trông núi là núi, đến trông núi không phải là núi, rồi lại trông núi vẫn là núi…
Lâm Vãn cảm thấy mình đã thu hoạch được rất nhiều thứ!
Có lẽ nàng vào bất kỳ công ty game nào khác trong nước cũng khó mà có được thu hoạch như thế này!
Điều này cũng nói rõ, ở trong nước Đằng Đạt rất có thể là công ty game có một không hai, không phải vì tiền nhiều hay tiền ít, mà là ở điểm đặc biệt này!
Nhưng cho dù Lâm Vãn đoán tới đoán lui, nàng luôn cảm thấy trên người tổng giám đốc Bùi có một vầng sáng lạ kỳ.
Khiến cho người ta không thể nào hiểu nổi!
Dường như mỗi một chuyện mà tổng giám đốc Bùi làm đều không hợp với lẽ thường, nhưng lại luôn có thể khiến cho người ta chợt ngộ ra trong khoảnh khắc công bố đáp án.
Quan trọng nhất là tổng giám đốc Bùi luôn dùng vẻ mặt thản nhiên khi đối mặt với tiền bạc, để cho trên người hắn có thêm khí chất tựa như thần tiên.
Đây mới là điều hiếm có nhất!
“Ta đến đúng chỗ rồi!”
“Nếu một ngày nào đó ta có thể hiểu được suy nghĩ của tổng giám đốc Bùi, như vậy thì ta cũng có thể trở thành một nhà thiết kế game hàng đầu!”
Lâm Vãn âm thầm quyết định.
…
...
Ngày 3 tháng 3.
Bao Húc phong trần bụi bặm xuất hiện trước cửa ra vào của Công ty TNHH Kỹ thuật Internet Đằng Đạt.
“Mệt quá đi.”
Khuôn mặt Bao Húc hơi rám nắng.
Bây giờ hắn chỉ có một biểu cảm duy nhất, đó là…
Mẹ nó cuối cùng cũng trở về!
Đã dùng hết toàn bộ chỉ tiêu ra ngoài của một năm rồi!
Vốn là một trạch nam, chính là loại thậm chí ngay cả nhấc mông khỏi ghế một phút cũng ngại lâu, lại bị Bùi Khiêm buộc phải đi ra bên ngoài lảng vảng một tháng.
Hơn nữa lịch trình mỗi ngày đều được sắp xếp vô cùng chặt chẽ, bởi vì trong lịch trình trợ lý Tân lập ra cho hắn có cả nhiệm vụ kiểm tra.
Đến một thành phố, mỗi buổi sáng, buổi chiều đều phải bị kiểm tra, phải đi tất cả những danh lam thắng cảnh một lần sau đó trở lại khách sạn. Lúc về mệt bở hơi tai, nào còn tâm trạng đâu mà lên mạng chơi game.