Cân nhắc từ nhiều mặt, đây có thể là quyết định khiến cho bọn họ vô cùng khó hiểu.
Nhưng mà, quyết định này do tổng giám đốc Bùi đưa ra, vậy chắc chắn đáng tin không thể nghi ngờ!
Những người khác đều ngơ ngác không hiểu.
Cái quái gì thế?
Trong quá trình phát triển game, giám đốc kế hoạch còn phải chạy đi lồng tiếng cho game sao?
Mọi người ngớ ra.
Lữ Minh Lượng tiếp tục nói: “Chuyện thứ hai là mong mọi người có thể đọc lời thoại của game nhiều lần, làm tốt chức trách của mình. Chuyện liên hệ trao đổi với bên phía đại thần Nguyễn Quang Kiến cũng phải nhanh chóng kịp thời, nếu gặp vấn đề không giải quyết được thì có thể gọi điện cho ta.”
Lữ Minh Lượng thông báo một số công việc đơn giản.
Lời dẫn trong game không tính là quá nhiều, nếu thuận lợi thì ba ngày là đủ.
Ba ngày mặc dù ngắn nhưng thời gian cũng rất quý giá, Lữ Minh Lượng chỉ sợ mọi người lười biếng, hoặc gặp phải vấn đề không biết nên giải quyết thế nào, cho nên phải căn dặn họ nhiều lần.
Lữ Minh Lượng bàn giao công việc xong rồi, mọi người bắt đầu tự do phát biểu, thảo luận chi tiết vấn đề.
Vì bản thảo thiết kế đã được hoàn thiện, cho nên thoáng chốc đã quyết định xong vài vấn đề chưa được giải quyết.
Lữ Minh Lượng chú ý thấy Lâm Vãn cứ cầm bản thảo, xem lời thoại lời dẫn của “Người Chế Tác Trò Chơi”.
Hắn hơi tò mò.
Không phải người cần xem lời thoại… là diễn viên lồng tiếng như ta hay sao?
Lâm Vãn vào Công ty TNHH Kỹ thuật Internet Đằng Đạt đã hơn một tháng.
Trong khoảng thời gian này, nàng giống như những người khác, đều phụ trách những công việc nhỏ nhặt, làm việc nghiêm túc và có trách nhiệm. Chỉ là công việc mà nàng phụ trách không có tính thử thách cao nên không mang lại nhiều cảm giác tồn tại.
Lúc này Lâm Vãn đang lật xem lời thoại lời dẫn của “Người Chế Tác Trò Chơi”, lật nhiều đến mức ngay cả trang giấy cũng nhăn lại.
“Ta nghĩ… ta có thể hiểu được phần nào ý định của tổng giám đốc Bùi.” Lâm Vãn nhìn Lữ Minh Lượng.
“Hả?” Lữ Minh Lượng sững sờ: “Ngươi nói đến chuyện cho ta đi lồng tiếng?”
Lâm Vãn gật đầu, giọng điệu càng chắc chắn hơn: “Đúng vậy.”
“Mau nói.” Lữ Minh Lượng cảm thấy rất hứng thú.
Hắn không hiểu tại sao tổng giám đốc Bùi lại để mình đi lồng tiếng, lo lắng mình không thể hoàn thành nhiệm vụ, liên lụy đến game này.
Cho nên từ lúc biết tin đến giờ hắn vẫn luôn có chút thấp thỏm không yên.
Nhưng theo lời Lâm Vãn nói, chẳng lẽ tổng giám đốc Bùi còn có ẩn ý gì khác?
Lâm Vãn lật kịch bản lời thoại, bắt đầu bật chế độ phân tích.
“Không thể không nói, lần này tổng giám đốc Bùi chôn dụng ý thật sự rất sâu, cho nên lúc mới bắt đầu chúng ta đều không nhìn ra.”
“Ta cũng nhờ đọc đi đọc lại lời dẫn mà tổng giám đốc Bùi tự mình sửa đổi, kết hợp với tập gần đây nhất của “Một ngày bình thường của Tổng giám đốc Bùi” mới có thể đoán được một hai.”
“Ta cho rằng “Người Chế Tác Trò Chơi” này giống với “Một ngày bình thường của Tổng giám đốc Bùi”, cũng sử dụng hài đen có hiệu quả trào phúng mạnh mẽ!”
“Mọi người đọc thử lời dẫn đi.”
“Từ đầu đến cuối lời dẫn sẽ dẫn dụ người chơi đưa ra lựa chọn trong quá trình chế tác game. Trông vẻ mỗi một lựa chọn đều là lựa chọn tốt nhất, dễ làm nhất.”
“Ví dụ như lúc lựa chọn mua giữa gói trọn đời và gói dịch vụ giá trị gia tăng, lời dẫn sẽ dẫn dụ người chơi chọn gói dịch vụ giá trị gia tăng.”
“Lúc lựa chọn giữa nạp ít tiền và nạp nhiều tiền, lời dẫn sẽ dẫn dụ người chơi chọn lựa chọn nạp nhiều tiền.”
“Trong rất nhiều hoàn cảnh, lời dẫn sẽ dẫn dắt người chơi tiến hành lựa chọn hình thức phổ biến nhất hiện giờ.
“Mỗi một lần đều nhìn rất hợp lý, dù sao công ty game nhất định phải cam đoan lợi nhuận, mà những lựa chọn này đều tạo ra lợi nhuận.”
“Nhưng kết quả cuối cùng thì như thế nào?”
“Nếu cứ làm theo lời dẫn thì danh tiếng sẽ sụp đổ, bị người chơi chửi bới, cuối cùng chẳng được gì!”
“Mà lời thoại còn trào phúng ngươi, làm một ông chủ, ngươi thiếu quyết đoán, dễ tin vào lời người khác, lời dẫn dụ ngươi làm gì thì ngươi làm cái đó.”
“Ngươi cho rằng thất bại của mình là do lời dẫn mà ra? Không, lời dẫn chỉ đưa ra một đề xuất sai lầm, người không biết phân biệt là ngươi, ngươi mới là người có trách nhiệm lớn nhất cho sự thất bại của mình!”
“Thêm lời dẫn vào là để phóng đại cảm giác thất bại này! Đúng vậy, điều này sẽ khiến người chơi cảm thấy không thoải mái.”
“Bởi vì đây là hiện thực tàn khốc, đó cũng là một loại trào phúng!”
“Vì sao trên thế giới có nhiều game rác rưởi khiến cho người ta khó chịu, khiến cho người ta phỉ nhổ như vậy? Rất đơn giản, đó là bởi những ông chủ kia cũng có kế hoạch lịch trình tương tự!”
“Lời dẫn giống như bóng ma mang tên “tham vọng” trong lòng bọn họ, từng bước dẫn bọn họ đi theo phương hướng sai lầm, cuối cùng rơi vào vực sâu!”
Lữ Minh Lượng vừa nghe vừa gật đầu như gà mổ thóc.
Rất có lý!
“Nhưng… vì sao không làm theo dẫn dắt của lời dẫn cũng sẽ thất bại? Đây cũng là một loại trào phúng sao?” Một nhà thiết kế giơ tay hỏi.
Lâm Vãn nở một nụ cười tự tin: “Ngươi hỏi rất đúng trọng tâm.”
“Trong mắt ta thì đây mới là nét bút vẽ rồng điểm mắt của game.”
“Đó chính là… cho dù biết một số chuyện là sai, nhưng cũng không có nghĩa là ngươi có thể thành công.”
“Đè nén tham lam trong lòng mình, không quên bản chất ban đầu, dùng ước mơ đánh thức bản thân, như vậy là có thể làm ra một tựa game hay sao? Không.”
“Có một kết cục là người chế tác làm game quá có lương tâm, hoàn toàn không cân nhắc đến lợi nhuận. Kết quả rất nhiều người chơi chỉ thôi mà không trả tiền, chấm điểm game rất cao nhưng lại hoàn toàn không thu về được chút chi phí nào. Cho dù một số ít người chơi vẫn ủng hộ hết mình nhưng cũng khó có thể duy trì lâu dài, cuối cùng phải chán nản rút ra khỏi nghề này!”
“Đây là ám chỉ rằng nghề này không phải ngành nghề chỉ cần tình yêu là có thể phát triển.”
“Có sự nhiệt tình, có lương tâm cũng không nhất định sẽ thành công!”
“Rất tàn khốc, nhưng…có lẽ đây mới là hiện thực của ngành game.”
Lâm Vãn hơi xúc động: “Bây giờ nghĩ lại, ngày trước ta đúng là quá ngây thơ.”