Bùi Khiêm có chút bất lực: “Không sao, bất kể đúng sai, mọi người đều có thể nói thoải mái.”
Những người phụ trách liếc nhìn nhau, vẫn không có chút động tĩnh.
Đặc biệt là đám nhân viên cũ như Hoàng Tư Bác, Lâm Vãn, khuôn mặt đầy vẻ kiên định.
Có vài người phụ trách có lai lịch tương đối mới vốn định nói, nhưng nhìn thấy biểu cảm của đám người Hoàng Tư Bác, Lâm Vãn, thì lập tức ý thực được là đang xảy ra chuyện gì, cũng thành thật ngậm miệng lại.
Cái này trông rất giống một cuộc kiểm tra của tổng giám đốc Bùi!
Người muốn mở miệng nói chuyện bây giờ, đều là người không hiểu sâu về ý đồ của tổng giám đốc Bùi, chưa hiểu rõ về tinh thần Đằng Đạt.
Cốt lõi của tinh thần Đằng Đạt, chính là phải tự mình hiểu ra, không được nói bừa. Nói ra cách hiểu của mình về tinh thần Đừng Đạt ở trước mặt tổng giám đốc Bùi, chẳng phải vừa hay vi phạm tinh thần Đằng Đạt sao?
Cho nên, giữ yên lặng mới là đáp án chính xác!
Nếu Bùi Khiêm hỏi riêng, thì còn có thể hỏi ra chút gì đó, dù sao thì suy nghĩ của mỗi người đều khác nhau.
Nhưng bây giờ tất cả người phụ trách đều có mặt, sự im lặng sẽ lan truyền, mọi người quan sát phản ứng của những người khác, đặc biệt là sau khi nhìn thấy phản ứng của đám nhân viên cũ như Lâm Vãn, Hoàng Tư Bác, thì tất cả đều ý thức được im lặng mới là cách trả lời chính xác, cho nên đều sử dụng im lặng để trả lời!
Khuôn mặt Bùi Khiêm đầy vẻ mờ mịt, trên đầu bay đầy dấu hỏi.
???
Tình huống này là?
Vậy mà lại không đào được một chữ nào từ trong miệng của những người phụ trách này sao?
Bùi Khiêm vốn định gọi tên vài người, khiến bọn họ không thể không nói rõ ra, nhưng nghĩ lại, điều này cũng vô dụng!
Những người phụ trách này chắc chắn đều có thể nói ra chút gì đó, nhưng điều này lại chẳng có trợ giúp gì cho việc bắt kẻ đầu xỏ phía sau. Hơn nữa, thấy những người phụ trách này kháng cự như vậy, cưỡng ép bắt bọn họ nói ngược lại sẽ gây nên hiệu quả ngược lớn hơn.
Bùi Khiêm trầm mặc một lát, khẽ thở dài một hơi.
Được rồi, vậy chỉ đàng thi hành kế hoạch B thôi.
Thực ra Bùi Khiêm đã dự đoán được khả năng này, cho nên đã chuẩn bị sẵn biện pháp. Bên phía Đường Diệc Xu sẽ thầm điều tra, khả năng có thể tìm ra kẻ đầu xỏ phía sau vẫn có.
Trừ cái này ra, Bùi Khiêm còn định trực tiếp từ chiều hướng cao hơn, xoay chuyển tình huống hiểu sai quá mức về tinh thần Đằng Đạt này!
Nghĩ tới đây, Bùi Khiêm khẽ ho hai tiếng: “Nếu mọi người đều không muốn nói, vậy thì bỏ đi. Nhưng, ta muốn nhấn mạnh một chuyện với mọi người, xin mọi người nhất định phải nghiêm túc, thi hành tuyệt đối.”
“Cho dù các bộ phận có trực tiếp hay gián tiếp tán dương tinh thần Đằng Đạt hay không, cũng mặc kệ nội dung mọi người tuyên tinh thần Đằng Đạt là gì, ta cũng hy vọng mọi người lập tức dừng hành vi này lại.”
“Nói cách khác, tập đoàn Đằng Đạt không cần bất cứ hành vi xây dựng tinh thần nào, hiểu chưa?”
“Nhất là các ngươi, người phụ trách của các bộ phận, nhất định phải phụ trách tốt công việc của bộ phận mình, bất kể các bộ phận khác làm thế nào, các ngươi cũng phải nhớ kỹ lời ta nói.”
“Nhớ hết chưa?”
Những người phụ trách trố mắt nhìn nhau, trên mặt lại đầy vẻ nghi ngờ.
Tổng giám đốc Bùi có ý gì?
Tại sao phải nhấn mạnh tập đoàn Đằng Đạt không cần làm bất cứ hành vi xây dựng tinh thần nào? Đó chẳng nói nói, tinh thần Đằng Đạt không được tiếp tục phát huy sao?
Công ty khác đều rất coi trọng việc xây dựng văn hóa xí nghiệp, mặc dù đều là những khẩu hiệu rỗng tuếch, nhưng vẫn bảo nhân viên học thuộc lòng, ghi nhớ kỹ.
Nhìn lại Đằng Đạt, rõ ràng là có tinh thần Đằng Đạt tốt như vậy, tổng giám đốc Bùi lại không cho mọi người học tập, phổ biến?
Cái này...
Tất cả người phụ trách đều cảm thấy nghi hoặc, thậm chí còn cảm thấy hình vi của tổng giám đốc Bùi hơi mâu thuẫn.
Rốt cuộc tổng giám đốc Bùi có coi trọng tinh thần Đằng Đạt hay không vậy? Nếu không coi trọng, vật tại sao phải xây dựng khâu ‘Khảo sát mức độ phù hợp tinh thần Đằng Đạt’ trong thông báo tuyển dụng? Nếu coi trọng, vậy tại sao lại nghiêm cấm tuyên dương và phổ biến?
Bùi Khiêm nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, lập tức hiểu bọn họ tựa như lại đang tưởng tượng thứ không thể nào đó trong đầu, vội vàng nói: “Các ngươi không cần hiểu, cũng không cần biết tại sao, cương quyết thực thi là được.”
Những người phụ trách gật đầu, đồng thanh nói: “Vâng, tổng giám đốc Bùi!”
……
……
Thứ hai, ngày 21 tháng 11.
Bùi Khiêm vẫn tới phòng làm việc như thường lệ, xem thử có công việc nào cần mình xử lý không.
Vừa ngồi chưa được bao lâu, bên ngoài đã có người gõ cửa.
Bùi Khiêm ngẩng đầu nhìn, Lâm Vãn đẩy cửa đi vào.
“Có chuyện gì sao?”
Bùi Khiêm cảm thấy hơi kinh ngạc, bởi vì hắn tới Game Thương Dương khá nhiều, bây giờ Game Thương Dương đang phụ trách hai nhiệm vụ, đám người Diệp Chi Chu phụ trách công việc vận hành server quốc tế của GOG, còn Vương Hiểu Tân thì đang phát triển DLC cho những game cũ của Đằng Đạt.
Theo lý thì, trước mắt hai công việc này đều chưa có gì đặc biệt cần xin chỉ thị mới đúng.
Lâm Vãn nói: “Tổng giám đốc Bùi, là bên phía IOI có hoạt động mới, cho nên tới báo cáo một chút.”
Bùi Khiêm: “Hả? Được, vậy nói thử xem.”
Bùi Khiêm vẫn khá quan tâm tình hình của IOI.
Là đối thủ cạnh tranh chủ yếu của GOG trong phạm vi toàn cầu, động thái của IOI quyết định trực tiếp Bùi Khiêm có thể tiếp tục đốt thêm tiền ở trên GOG hay không, chuyện này rất quan trọng.
Từ sau khi Eric rời đi, người phụ trách server trong nước của IOI của tập đoàn Dayak và công ty Finger đã biến thành một kẻ đổ vỏ tên là Cheretien, vì thế chính sách quảng bá IOI, khả năng cao cũng sẽ xảy ra thay đổi.
Ngược lại Bùi Khiêm hy vọng Cheretian có thể mang đến cho server trong nước của IOI một vài thay đổi mới, tạo thành một vài khiêu chiến với GOG ở thị trường trong nước, tuy rằng khả năng của chuyện này vốn không cao.
Lâm Vãn đưa một bản báo cáo qua: “Tổng giám đốc Bùi, trước mắt các biện pháp đã biết của Cheretian nhằm vào server trong nước của IOI chủ yếu là những cái này.”