Tổng giám đốc Bùi là một kỳ tài kinh doanh, có thể trao đổi nhiều với tổng giám đốc Bùi, nghe nhiều lời nói của tổng giám đốc Bùi hơn, cho dù là với sự phát triển của bộ phận hay là đối với nâng cao năng lực của mỗi cá nhân, cũng đều sẽ có trợ giúp rất lớn.
Cho nên, mỗi lần tổng giám đốc Bùi phát biểu đều phải cực kỳ coi trọng, đều phải suy đoán thật kỹ ý nghĩa sâu xa ở phía sau!
Bùi Khiêm đảo mắt nhìn những người phụ trách, mỉm cười nói: “Có ai có thể nói một cách chính xác, khái quát xem tinh thần Đằng Đạt cụ thể là gì không? Người nói tốt nhất, có thể giành được kỳ nghỉ một tuần có lương cho cả bộ phận.”
Cả bộ phận đều được nghỉ phép có lương một tuần, phần thưởng này chắc đủ phong phú rồi nhỉ?
Cho dù các ngươi không nghĩ tới mình, thì cũng phải nghĩ cho nhân viên của bộ phận mình chứ?
Kế hoạch của Bùi Khiêm tương đối đơn giản thô sơ.
Nếu tinh thần Đằng Đạt đã bị hiểu sai, thì quá nửa là hành vi từ trên xuống dưới, trách nhiệm của những người phụ trách bộ phận này là lớn nhất, kẻ đầu xỏ đó hơn nửa là núp trong những người phụ trách này!
Dù sao thì người phụ trách của các bộ phận của Đằng Đạt, đều là quái vật suy nghĩ nhiều cả rồi.
Loại bỏ tất cả chắc chắn rất khó, nhưng cách một loại một, thì nhất định sẽ có cá lọt lưới.
Bây giờ tất cả bọn họ đều tụ họp ở đây, người có cách hiểu cặn kẽ nhất, đầy đủ nhất, lệch hướng nhất về tinh thần Đằng Đạt, thì chắc chắn là kẻ đầu xỏ!
Hơn nữa, Bùi Khiêm cảm thấy mình đã đích thân hỏi rồi, kẻ đầu xỏ này chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội tranh công này, cộng thêm điều kiện mê hoặc như nghỉ một tuần có lương cho cả bộ phận này để đổ thêm dầu vào lửa, chắc chắn sẽ không chỉ tóm được một kẻ nội gián!
Bây giờ lưỡi câu đã hất ra, không biết ai sẽ cắn câu đây?
Khuôn mặt Bùi Khiêm đầy ý cười.
Những người phụ trách bộ phận nhìn nhau, tất cả đều im lặng.
Có vài người vô thức nhìn về phía Hác Vân, nhưng Hác Vân cũng khẽ lắc đầu, cho nên mọi người đều duy trì sự im lặng.
Những điều mà mấy người phụ trách này nghĩ khác nhau, nhưng chủ yếu là do ba nguyên nhân.
Đầu tiên, đa số người phụ trách bộ phận, cảm thấy mình không xứng.
Bởi vì rất nhiều người đều biết rằng, trên thực tế tinh thần Đằng Đạt là do Ngô Tân tổng kết ra, những người khác đều coi như là hưởng ké.
Lúc này nhảy ra cướp công lao của Ngô Tân, cái này thật sự không nên!
Mọi người đều là người có liêm sỉ, có giới hạn, bây giờ nhảy ra, sau này khó mà vác mặt qua bên bộ phận nhân sự được.
Cho nên rất nhiều người phụ trách bộ phận mới nhìn về phía Hác Vân, bởi vì cuối cùng cũng chỉ có người của bộ phận nhân sự mới có tư cách đứng ra nhận phần thưởng này.
Nhưng Hác Vân cũng cảm thấy hơi xấu hổ, bởi vì công lao này thuộc về Ngô Tân, sao nàng có thể mạo nhận được chứ. Còn nếu nhấn mạnh đây là công lao của Ngô Tân, thì đó quả thật không hợp với chủ ý của Ngô Tân.
Bởi vì Ngô Tân luô nhấn mạnh rằng, cách hiểu của mình về tinh thần Đằng Đạt là phiến diện, không hoàn chỉnh, tinh thần Đằng Đạt chủ yếu là dựa vào chữ ngộ, hắn không muốn tham lam công lao này, nếu không thì cũng không trầm lặng như vậy tới hiện tại.
Hác Vân biết Ngô Tân không muốn ra mặt, bản thân nàng và những người phụ trách bộ phận khác càng không tiện tranh công lao này của Ngô Tân, cho nên, mọi người đều trầm mặc.
Thứ hai, nghỉ một tuần có lương, quả thực cũng không hấp dẫn lắm.
Các bộ phận đều có kế hoạch phát triển, bất kể là cả bộ phận nghỉ một tuần có lương hay là bản thân người phụ trách bộ phận nghỉ một tuần có lương, đều có thể sẽ có ảnh hưởng tới kế hoạch công việc.
Vả lại, Đằng Đạt còn không tăng ca, buổi tối và cuối tuần đều đã nghỉ ngơi đủ rồi, nghỉ một tuần có lương trong lòng cũng không yên tâm, chi bằng không cần.
Cuối cùng, không ai dám múa rìu qua mắt thợ trước mặt tổng giám đốc Bùi, huống chi tinh thần Đằng Đạt cũng không ngừng biến đổi.
Ngô Tân đã từng phân tích, sở dĩ tổng giám đốc Bùi không tự tổng kết tinh thần Đằng Đạt, mà dùng cách kiểm tra tinh thần Đằng Đạt là để cho toàn bộ nhân viên tự mình cảm ngộ, không cần trói buộc suy nghĩ của mọi người theo khuôn mẫu.
Nếu đã như vậy, khoe khoang cách hiểu nông cạn của mình ở trước mặt tổng giám đốc Bùi, thì chẳng phải rất xấu hổ sao?
Không ai muốn mất mặt trước mặt những người phụ trách khác.
Cho nên, sau khi tổng giám đốc Bùi hỏi xong, người phụ trách của các bộ phận không một ai nói chuyện, tất cả đều mắt to trừng mắt nhỏ, cuối cùng lại nhìn về phía tổng giám đốc Bùi.
Bùi Khiêm kinh ngạc.
Xảy ra chuyện gì vậy?
Mấy con cá này thật sự chẳng có con nào mắc câu ư?
Tính cảnh giác cao như vậy sao?
Hay là nói, các ngươi đã nắm giữ kỹ thuật trao đổi bằng sóng não?
Bùi Khiêm nhíu mày, nói: “Sao đều im lặng vậy?”
Hoàng Tư Bác khẽ ho hai tiếng: “Tổng giám đốc Bùi, cách hiểu của bọn ta về tinh thần Đằng Đạt rất nông cạn, phiến diện, không muốn bêu xấu.”
Lâm Vãn cũng gật đầu: “Đúng, vấn đề này quá phức tạp, có chút khó nói.”
Mã Nhất Quần bày ra biểu cảm cao thâm khó lường: “Chỉ có thể hiểu ý, không thể nói ra bằng lời; Không thể nói kỹ, vừa nói đã sai.”
Tiêu Bằng: “Cách hiểu của bọn ta về tinh thần Đằng Đạt, chưa bằng một phần vạn của tinh thần Đằng Đạt thật sự, không nói được, không nói được.”
Chỉ có Mã Dương nâng khuôn mặt vùi sâu trong đĩa thức ăn lên, khuôn mặt đầy vẻ hoang mang nhìn mọi người, hoàn toàn không biết mọi người đang nói gì.
Hắn muốn nói, nhưng trong đầu lại hết từ, không biết nên nói từ đâu.
Bùi Khiêm không khỏi sững sờ.
Con mẹ nói bảo các ngươi tổng kết tinh thần Đằng Đạt, chứ không phải bảo các ngươi bàn về cách để im lặng!
“Không thể nói kỹ, vừa nói đã sai” cũng nói ra rồi?
Cảm giác mấy người này cho Bùi Khiêm cứ như là một đám lão hòa thượng vậy, nói năng mơ hồ, khiến người khác muốn truy hỏi cũng không biết hỏi từ đâu.