Nếu có thể bắt được kẻ đầu sỏ từ trong những người phụ trách này, vậy thì Bùi Khiêm không ngại sắp xếp rõ ràng cho hắn, điều chuyển tới Palpitation Hotel cũng tốt, đá đi phụ trách một nghiệp vụ bên lề cũng được, tóm lại là không thể để hắn tiếp tục gieo họa cho nề nếp của tinh thần Đằng Đạt nữa!
Nếu kẻ đầu sỏ này ẩn quá sâu, không bắt được, vậy thì phải nghĩ cách thay đổi nề nếp trước mắt, dẫn dắt cách hiểu của mọi người về tinh thần Đằng Đạt quay lại con đường chính đạo.
Nghĩ tới đây, Bùi Khiêm nói: “Được, hôm nay tới đây thôi, tan họp!”
“Đúng rồi, Tiểu Đường ngươi ở lại một lát.”
Những nhân viên quản lý bồi dưỡng khác lần lượt rời đi, chỉ còn lại một mình Đường Diệc Xu.
“Đàn anh, có chuyện gì sao?” Đường Diệc Xu hỏi.
Bùi Khiêm khẽ mỉm cười: “Không có chuyện gì đặc biệt, chỉ là muốn giao một nhiệm vụ mới cho ngươi.”
Mặc dù ngày mai Bùi Khiêm định câu cá, kiểm tra xem ai là nội gián xuyên tạc về tinh thần Đằng Đạt trong những người phụ trách của các bộ phận, nhưng hắn cũng rất tự biết mình, chuẩn bị sẵn tâm lý không điều tra được gì.
Dù sao thì tinh thần Đằng Đạt cũng đã bị xuyên tạc lâu như vậy, mà đến giờ Bùi Khiêm mới phát hiện ra, điều này chứng tỏ kẻ nội gián này có vẻ rất giỏi che giấu bản thân mình.
Đã như vậy, nếu Bùi Khiêm gióng trống khua chiêng để điều tra, thì chắc chắn sẽ bứt dây động rừng, dẫn tới cảnh giác, ngược lại chưa chắc đã có hiệu quả tốt.
Dưới tình huống này, thân phận con sen này của Tiểu Đường, có thể có tác dụng ngụy trang tốt!
Bùi Khiêm nói: “Ta muốn ngươi điều tra tinh thần Đằng Đạt trong công ty một lát. Ta phát hiện có rất nhiều nhân viên luôn thích treo tinh thần Đằng Đạt ở bên miệng, nhưng cách hiểu của mỗi người về tinh thần Đằng Đạt lại không giống nhau.”
“Hy vọng ngươi có thể điều tra cách hiểu của mọi người về tinh thần Đằng Đạt, ngoại trừ bộ phận tự ngộ ra, thì những nơi khác là từ đâu tới? Bị thứ gì ảnh hưởng? Nếu có người tăng cường hiệu quả của việc truyền bá quan điểm của Đằng Đạt thì điểm truyền bá này đang ở đâu?”
“Tóm lại, âm thầm chú ý quan sát tất cả những thông tin có liên quan tới tinh thần Đằng Đạt, đặc biệt là chú ý tới ngọn nguồn.”
Đường Diệc Xu chớp mắt, trên mặt đầy vẻ hoang mang: “Đàn anh, ngọn, ngọn nguồn không phải là ở chỗ ngươi sao?”
Bùi Khiêm: “...”
“Khụ khụ, ta là nói, ngoại trừ ta, còn có ngọn nguồn thứ hai, thứ ba hay không.”
Đường Diệc Xu gật đầu: “À, vâng đàn anh, ta nhớ rồi. Nhưng, ta hơi ngốc, có thể sẽ không tra ra...”
Bùi Khiêm khoát tay: “Không sao, đây là nhiệm vụ dài hạn, ngươi chỉ cần hơi chú ý một chút, từ từ điều tra là được, bất kể là có phát hiện gì, cũng phải lập tức báo cho ta.”
Đường Diệc Xu: “À, vâng.”
……
….
Chủ nhật, ngày 20 tháng 11.
Nhà hàng Vô Danh.
Người phụ trách của các bộ phận của tập đoàn Đằng Đạt lần lượt tới, nhiệt tình ôm nhau, nói chuyện, một cảnh tượng vui vẻ hòa thuận.
“Đã lâu không gặp! Gần đây dự án còn thuận lợi không?”
“Vẫn ổn vẫn ổn, đều là do tổng giám đốc Bùi có cách chỉ dẫn.”
“Này, ta đang định nói với ngươi đây, bên phía ta có một chuyện nhỏ cần bên phía các ngươi phối hợp một chút.”
“Được, chắc chắn sẽ phối hợp! Có gì cứ việc nói ra!”
Những người phụ trách của mỗi bộ phận vừa nói vừa cười đi vào trong nhà hàng Vô Danh, ngồi xuống chỗ của mình.
Đã rất lâu không có bữa liên hoan nào cho những người phụ trách của các bộ phận như vậy rồi.
Mặc dù ngày 20 hàng tháng đều bao hết nhà hàng Vô Danh, nhưng dù sao tổng giám đốc Bùi cũng phải dùng để làm các cuộc chiêu đãi khác nhau, vì dụ như chiêu đãi một số ông chủ của công ty khác, mời bộ phận có đóng góp vượt trội ăn cơm coi như là tuyên dương... cơ hội dùng để làm một bữa liên hoan cho người phụ trách của các bộ phận tương đối ít.
Mặc dù người phụ trách của các bộ phận bình thường cũng có liên lạc với nhau, nhưng đều khá bận rộn với công việc của nhau, nên cơ hội tụ tập lại một chỗ ăn cơm như này cũng không nhiều.
Giữa các bộ phận không có cạnh tranh KPI, cũng không áp lực công việc quá nhiều, đa số người phụ trách đều quen biết nhau, đều là bạn tốt, cho nên bầu không khí ở hiện trường vô cùng hòa hợp.
Cũng có người phụ trách khác không tới, ví dụ Khâu Hồng. Bây giờ hắn còn đang ở Đế Đô bận rộn chuẩn bị vườn ươm doanh nghiệp cho ‘Kế Hoạch Đường Cùng’.
Một vài người phụ trách của bộ phận mới giao tiếp với những người phụ trách khác khá ít, ví dụ như Lương Khinh Phàm, cũng vừa hay mượn cơ hội này để quen biết với những người phụ trách của các bộ phận khác.
Rất nhanh, tổng giám đốc Bùi cũng đã tới, mọi người ngồi xuống chỗ của mình, vừa ăn vừa nói.
Bùi Khiêm vừa ăn, vừa nhìn hơn hai mươi người phụ trách bộ phận ở trước mặt, bất giác có chút phiền muộn.
Sao mà Đằng Đạt lại phát triển ra nhiều bộ phận một cách khó hiểu như vậy!
Hơn nữa, đây còn toàn là bộ phận thuộc nội bộ của tập đoàn Đằng Đạt, chưa tính những công ty đầu tư vào, đã có nhiều người như vậy rồi.
Vốn chỉ muốn thua lỗ, kết quả không ngờ, vì để lỗ vốn mà đã mở ra nhiều bộ phận mới, bộ phận càng ngày càng nhiều, mục tiêu lỗ vốn ngược lại cách mình càng ngày càng xa.
Đúng là khiến người khác phiền muộn!
Ăn được một lát, Bùi Khiêm cảm thấy thời cơ sắp tới rồi.
Vì vậy, hắn khẽ gõ vào bàn, tỏ ý mọi người yên tĩnh lại.
Những người phụ trách thấy tổng giám đốc Bùi phát tín hiệu, lập tức dừng cuộc thảo luận, vẻ mặt nghiêm túc, đồng loạt nhìn qua.
Trên khuôn mặt người nào cũng viết đầy vẻ mong đợi.
Quy mô của tập đoàn Đằng Đạt ngày càng mở rộng, hành tung của tổng giám đốc Bùi cũng ngày càng khó đoán, cơ hội gặp được tổng giám đốc Bùi cũng ít đi.
Ngoại trừ mỗi thứ hai đầu tuần tổng giám đốc Bùi sẽ tới công ty ngồi một lát, thì những ngày khác chỉ khi hạng mục sắp hoàn thành mới có thể trao đổi trực tiếp với tổng giám đốc Bùi.
Điều này đối với những người phụ trách của các bộ phận mà nói, thực sự là một chuyện khá nhức nhối.