“Không cần đi lo những bộ phận khác làm thế nào, chỉ cần tuân thủ nghiêm ngặt những gì tổng giám đốc Bùi đã dặn dò bộ phận mình là được sao?”
“Chuyện này...”
Sau khi nghe Hác Vân nói sơ qua chuyện của bữa ăn hôm qua, Ngô Tân rơi vào trầm tư.
Hôm qua người phụ trách các bộ phận tụ hợp dùng cơn, Ngô Tân không phải người phụ trách bộ phận, cho nên không thể đi.
Nhưng dù sao lúc ăn cơm tổng giám đốc Bùi đã nhắc đến chuyện tinh thần Đằng Đạt, người phụ trách các bộ phận đều không thể dò thấu suy nghĩ thật sự của tổng giám đốc Bùi, cho nên hôm nay sau khi Hác Vân đi làm đã cố tình nói chuyện này với Ngô Tân, để hắn đến giúp đỡ phân tích.
Tuy rằng tổng giám đốc Bùi nói “Các ngươi không cần hiểu, không cần hiểu rõ tại sao, kiên quyết chấp hành là được”, nhưng những người phụ trách này sao có thể không tò mò được chứ?
Chuyện tổng giám đốc Bùi muốn làm, vậy tuyệt đối đều là có thâm ý!
Người phụ trách các bộ phận đều là người có kinh nghiệm trên phương diện giải đáp ý đồ của tổng giám đốc Bùi, sao có thể cam tâm tình nguyên từ bỏ chuyện hiểu rõ, trở thành một công cụ chứ?
Cho nên, mọi người vẫn tiến hành phân tích và tìm hiểu sâu vào những lời nói của tổng giám đốc Bùi, thậm chí ngay cả hàm nghĩa sâu xa sau lưng chuyện “Tổng giám đốc Bùi cho rằng mọi người không cần lý giải”, cũng đã được tiến hành phân tích và tìm hiểu.
Kết quả, chưa lý giải ra được.
Người phụ trách các bộ phận đều rất khó chịu.
Đằng sau yêu cầu nhìn thì như bình thường của tổng giám đốc Bùi, rất có thể còn ẩn giấu một đại chiến lược mới. Đại chiến lược này, có thể ảnh hưởng đến sự phát triển trong tương lai của tất cả bộ phận, mọi người lại không biết chút gì về chuyện này, vậy sao mà được?
Khát khao được biết cuồng nhiệt khiến người phụ trách các bộ phận rất bồn chồn, Hác Vân cũng như thế.
Cho nên, Hác Vân len lén chia sẻ chuyện này với Ngô Tân.
Dù sao đây cũng không tin tức cơ mật gì, tổng giám đốc Bùi cũng không yêu cầu bảo mật, Ngô Tân lại là nhân viên cốt cán của bộ phận nhân sự có trình độ nhất định, từng tạo ra cống hiến bất ngờ, biết được những tin tức này cũng là hợp tình hợp lý.
Ngô Tân nhíu chặt mày, rơi vào trầm tư.
Mấy hôm nay, điểm chú ý của tổng giám đốc Bùi dường như đều tập trung lên trên tinh thần Đằng Đạt!
Trước tiên là đề thi thử của tinh thần Đằng Đạt, thêm vào phần giải thích đáp án; Sau đó lại ở trên bữa cơm của người phụ trách các bộ phận bảo tất cả người phụ trách đưa ra lý giải với tinh thần Đằng Đạt, sau cùng còn nói Đằng Đạt không cần xây dựng tinh thần, các bộ phận cũng không cần ảnh hưởng lẫn nhau...
Đằng sau chuyện này chắc chắn có vấn đề!
Đại não của Ngô Tân nhanh chóng hoạt động, thông qua lý giải sâu sắc của bản thân với tinh thần Đằng Đạt, phân tích dụng ý từ hành động này của tổng giám đốc Bùi.
“Đầu tiên ra tay từ điểm không hợp lý nhất: Tổng giám đốc Bùi nói Đằng Đạt không cần xây dựng tinh thần.”
“Sao có thể không cần xây dựng tinh thần được chứ? Xí nghiệp khác viết loạn mấy câu biểu ngữ cũng dám bảo nhân viên học thuộc, Đằng Đạt rõ ràng có tinh thần doanh nghiệp tốt như vậy, lại không đi khuếch dương, hợp lý không?”
“Thông qua khuếch trương tinh thần Đằng Đạt, có thể nâng cao hiệu suất công việc của công nhân viên, thúc tiến công ty phát triển, thu được càng nhiều thu nhập đồng thời cũng tạo được cống hiến cho xã hội. Chuyện tốt thế này, tổng giám đốc Bùi không có lý do gì để từ chối cả?”
“Định hình văn hóa xí nghiệp, khuếch tinh thần công ty, bản thân chuyện này là không sai. Tổng giám đốc Bùi phản đối, chắc chắn chứng minh là trong quá trình đã xảy ra vấn đề, mức độ chấp hành không làm đến mức tốt nhất!”
“Kết hợp với hành vi sửa đổi bài thi thử độ ăn khớp với tinh thần Đằng Đạt của tổng giám đốc Bùi lúc trước... ta mạnh dạn suy đoán, chắc hẳn lý giải của chúng hiện tại về tinh thần Đằng Đạt đã xuất hiện sai lệch nhất định, khiến tổng giám đốc Bùi không hài lòng rồi!”
Hác Vân sững sờ: “Tại sao như vậy?”
Ngô Tân giải thích: “Chúng ta đều biết, câu hỏi của bài thi thử độ ăn ý tinh thần Đằng Đạt là tùy cơ biến hóa, dưới tình huống thỏa mãn yêu cầu tổng giám đốc Bùi, thực ra không cần đặc biệt thay đổi.”
“Nhưng tổng giám đốc Bùi vẫn rút thời gian bận trăm công ngàn việc ra thay đổi, thêm vài phần giải thích chủ quan của mỗi một câu.”
“Điều này chứng minh, tổng giám đốc Bùi bất mãn với tỉ lệ đậu bài thi thử độ ăn ý tinh thần Đằng Đạt quá cao! Cho rằng có vài nhân viên tuy rằng chọn đúng đáp án, nhưng trên thực tế vốn không thực sự hiểu rõ tinh thần Đằng Đạt, mà là đi đường tắt. Cho nên tổng giám đốc Bùi mới thêm vào phần đề chủ quan, muốn tra vấn đề nằm ở đâu.”
Biểu cảm của Hác Vân trở nên nghiêm túc, gật đầu.
Đây quả thực là vấn đề.
Hiện tại tỉ lệ đào thải của thi kiểm tra độ ăn ý tinh thần Đằng Đạt quả thực quá thấp, người phụ trách các bộ phận không nỡ để các nhân viên bản thân cực khổ tuyển được bị đào thải, cho nên đều ít nhiều ám thị đôi chút, để bọn họ dễ dàng thông qua bài kiểm tra này hơn.
Nhưng như vậy rất nhiều người thông qua thi kiểm tra thực ra không phải dựa vào cảm ngộ của bản thân với tinh thần Đằng Đạt, mà là dựa vào sự truyền thụ nhồi nhét của các phụ trách bộ phận.
Tổng giám đốc Bùi rõ ràng đã nhận ra điểm àny, cho nên mới yêu cầu nhân viên mới vào lúc thi, phải đưa ra giải thích với lựa chọn của bản thân.
Như vậy dường như đã được nói thông suốt rồi!
Hác Vân vội vàng nói: “Vậy những lời tổng giám đốc Bùi nói lúc ăn cơm, phải giải thích thế nào đây?”
Ngô Tân đáp: “Tổng giám đốc Bùi không muốn tinh thần của Đằng Đạt trở thành một loại tinh thần cứng nhắc và giáo điều, điều mà tổng giám đốc Bùi đã nhấn mạnh từ khi mới bắt đầu.”
“Ta và Thôi Cảnh đã đúc kết ra cuốn sổ tay tinh thần Đằng Đạt, vì để giới thiệu rõ hơn về tư tưởng của tổng giám đốc Bùi, chứ không phải là muốn biến nó thành một đáp án tiêu chuẩn nào đó, không muốn sự tồn tại của nó hạn chế suy nghĩ của mọi người.”