“Vì thế, ta làm những việc này không phải là vì giành công, đơn giản là vì thúc đẩy tinh thần Đằng Đạt tốt hơn. Trao cho ta công lao này, là bắt ta bỏ trên đống lửa!”
“Về sau đụng phải vấn đề của tinh thần Đằng Đạt, tuyệt đối đừng nhắc đến tên của ta, đây mới là giải thích tốt nhất đối với tinh thần Đằng Đạt!”
Trên khuôn mặt của Ngô Tân mập mờ một loại cống hiến không vụ lợi sáng chói.
Hác Vân cảm động mà gật đầu: “Ừ, ta đã hiểu!”
……
Thứ hai, ngày 22 tháng 11.
Một tòa nhà văn phòng cao cấp nào đó ở Đế Đô.
Ô Chí Thành đang ở trước của chỉnh đi chỉnh lại dáng vẻ của mình, sau đó đi vào trong.
Ngày hôm nay hắn đặc biệt cố ý bận một bộ đồ tương đối mắc tiền, còn gội đầu trước khi bước ra khỏi nhà nữa, chỉ là sợ sẽ xảy ra cái kiểu làm cho mình ngu xuẩn, hạ thấp phong cách của cả tòa văn phòng.
Cuối cùng khi đến nơi, cái đầu vừa mới được gội rửa của mình so với khí chất của tòa văn phòng này, vẫn là khác xa một trời một vực.
Hai tuần trước đó, Khâu Hồng đến thăm nơi ở của Ô Chí Thành, và quyết định đưa Ô Chí Thành vào trong đối tượng đầu tư kế hoạch đường cùng.
Bên cạnh đó, nhìn thấy môi trường làm việc tệ chịu không nổi của Ô Chí Thành, Khâu Hồng còn đề xuất cung cấp cho hắn không gian làm việc và một số trợ giúp cần thiết.
Trải qua gần hai tuần chuẩn bị, hôm qua Ngô Tân gọi điện cho Ô Chí Thành, nói rằng cơ sở ấp ủ đã chuẩn bị xong, còn cung cấp địa chỉ cho hắn nữa, để hắn đến nơi vườn ươm doanh nghiệp xem thử.
Ô Chí Thành nhìn đi nhìn lại cái địa chỉ, cách nơi ở của mình chỉ có bốn trạm tàu điện ngầm, khá thuận tiện, nên đã đến đây.
Về vườn ươm doanh nghiệp, Ô Chí Thành cũng thiếu tự tin.
Có được một văn phòng gọn gàng tất nhiên là tốt, nhưng mỗi ngày còn phải đi làm, cũng không tốt bằng được tự do khi ở nhà.
Tuy rằng căn nhà của hắn rất lộn xộn, nhưng nhà rất chi dễ chịu, ta về ta tắm ao ta, dù trong dù đục ao nhà vẫn hơn mà.
Ô Chí Thành là một người làm game độc lập, cũng được xem là một kiểu freelancer, đi làm cũng đồng nghĩa với việc dành một khoảng thời gian cho việc đi lại hằng ngày, ngày qua ngày khoảng thời gian hoang phí cũng không phải là con số nhỏ.
Cho nên nếu như không có lý do đặc biệt khiến người ta thấp dẫn, Ô Chí Thành chắc chắn vẫn sẽ nghiêng về làm game tại nhà.
Tầng một là một đại sảnh Kim Bích Huy Hoàng, cần phải quét thẻ chấm công mới được vào. Sau khi Ô Chí Thành đi lên phía trước để giải thích mục đích đến đây cho nhân viên của tòa văn phòng, nhân viên đăng ký thông tin cho hắn xong sau đó bước vào.
“Nhớ yêu cầu bên công ty ngươi cấp cho một tấm thẻ công tác.” Chị nhân viên trẻ tuổi thân thiết nhắc nhở.
Ô Chí Thành bắt thang máy lên trên tầng 23, vừa bước ra khỏi thang máy liền bị giật mình.
Không gian của văn phòng này rộng cực!
Không gian đối diện với thang máy vừa hay bước ra chính là khu vực nghỉ ngơi, chỗ này có rất nhiều ghế sofa một người ngồi, quầy cà phê, có màn hình lớn và máy chơi game, cà còn cả quầy bar.
Đồng thời chị trẻ tuổi cũng phụ trách công việc lễ tân ở quầy bar, nhìn thấy Ô Chí Thành chủ động cười chào hỏi: “Xin chào, ngươi là Ô Chí Thành phải không?”
Bởi vì không gian ấp trứng chính thức mở cửa hôm nay, đến tham dự kế hoạch đường cùng đều là những người thiết kế game không có văn phòng, vì vậy lượng người cũng không được tính là nhiều.
Sau khi xem qua tư liệu của tất cả mọi người, chị trẻ tuổi phía trước quầy lễ tân đã nhanh chóng nhận ra Ô Chí Thành.
Ô Chí Thành ngại ngùng mà đi về phía lễ tân: “Đúng, ta là Ô Chí Thành, cho hỏi bây giờ nên gặp ai?”
Chị trẻ tuổi trước quầy biết rất rõ điều mà hắn muốn hỏi, mỉm cười nói: “Đợi xíu, rất nhanh sẽ có nhân viên bộ phận hành chính đến hướng dẫn ngươi. Người cứ tự nhiên mà tìm chỗ ngồi nghỉ một chút, uống ly cà phê.”
Nàng nhìn thấy biểu cảm do dự trên khuôn mặt của Ô Chí Thành, vội vàng nói thêm: “Miễn phí đó, nếu như người không muốn uống cà phê, còn trà và những đồ uống nước ngọt khác nữa.”
Ô Chí Thành liền nói: “À, vậy hay là cho ta một ly trà sữa đi.”
Chị trẻ tuổi lễ tân: “Được, xin đợi một chút.”
Ô Chí Thành tìm ghế sofa loại một người mà ngồi, trong lúc nhất thời, anh có cảm giác như mình đến một quán cà phê cao cấp, có chút không thích ứng được.
Hắn ngẩng đầu nhìn xung quanh cả một khu văn phòng, thực chất ra có hai khu vực nghỉ ngơi giống như lối vào, và có một khu vực nghỉ ngơi khác ở nơi sâu nhất.
Xem ra, khu vực nghỉ ngơi ở lối vào cũng có công năng tiếp khách, và khu vực nghỉ ngơi bên trong thì riêng tư hơn.
Hai khu vực tiếp khách này dùng chung một quầy bar đầy đủ các loại cà phê và đồ uống.
Phần còn lại của không gian đều là khu vực làm việc, và những chiếc bàn làm việc lớn được sắp xếp thưa thớt, khiến cho trong lòng Ô Chí Thành có chút không thoải mái, là một không gian thật là lãng phí của một văn phòng.
Không có phòng họp, có là không cần thiết.
Bởi vì đại đa số toàn bộ không gian ươm tạo đều là nhà sản xuất trò chơi độc lập, rất hiếm khi đại bộ phận mọi người họp cùng nhau, nếu hai ba người họp nhỏ, có thể vừa uống cà phê vừa tán gẫu trong khu vực nghỉ ngơi, khoanh một vùng vòng tròn phòng hợp không có ý nghĩa gì.
Toàn bộ không gian văn phòng tạo cảm giác rất tự do và cởi mở, hoàn toàn không thể so sánh với môi trường làm việc chật chội và ngột ngạt của các công ty khác.
Ngô Chí Thành nhìn trái nhìn phải, cảm thấy có chút khó tin.
Điều này tốt hơn nhiều so với tình huống tưởng tượng!
Nếu như một ngày nào đó ít cập nhật, mọi người cũng không nhất thiết phải hối, có lẽ là có chuyện, hay đơn giản là không có trạng thái nào cả, điều này thì ta không giải thích thêm, dù sao đi nữa cần bổ sung cập nhật chắc chắn không ít. Tháng này quả thực có chút khúc mắc nhỏ, cho nên ta sẽ không hỏi danh sách vé tháng, tháng sau tùy tình hình mà hỏi.