Nếu người chơi không làm ầm lên mà chỉ có một người chơi cứ phàn nàn hoài thì Bùi Khiêm hoàn toàn có thể giả vờ không nghe thấy chi, không làm gì cả.
Nhưng với khuynh hướng phát triển hiện tại, nếu Bùi Khiêm không tỏ chút thái độ thì chắc chắn người chơi sẽ không từ bỏ ý định.
Đến lúc đó nhỡ chọc giận người chơi, “Quỷ Tướng” sẽ được lên hot search vân vân...
Thế lại lớn chuyện!
Bởi vì hệ thống có một quy định là không được để người khác nghi ngờ hoặc khiêu chiến sự tồn tại của hệ thống. Nói cách khác, Bùi Khiêm có thể lén lút làm một số chuyện không hợp lẽ thường nhưng không thể bị nhiều người nghi ngờ!
Việc một game hái ra tiền như “Quỷ Tướng” mãi không làm phiên bản mới chính là một chuyện không hợp lẽ thường.
Ít được chú ý còn tốt.
Chứ nếu chuyện này trở nên ầm ĩ khiến nhiều người cả trong, ngoài ngành chú ý và nghi ngờ thì có khả năng sẽ dẫn tới vi phạm quy định.
Bùi Khiêm hoàn toàn không cần thiết phải mạo hiểm như vậy.
Vậy nên hắn suy tư một hồi, bao giờ xong “Người Chế Tác Trò Chơi” thì có thể nghĩ đến việc làm phiên bản mới cho “Quỷ Tướng”.
Dù sao tùy tiện mua thêm mấy bản phác thảo thẻ bài với một vài chức năng mới về làm game rồi chốt một cái giá tương đối thấp là xong.
Còn chuyện chu kỳ kết toán sau thì để chu kì sau hãy tính.
Dù sao đến lúc đó nghĩ cách mới để lỗ là được!
Hắn còn đang suy nghĩ thì đã đến quán cà phê Internet Netfish rồi.
Ngoài cửa, mấy thợ lắp đặt đang lắp đặt mặt tiền.
Vách kính phía trên cửa chính có một logo bất quy tắc khổng lồ:
Ở giữa là một con cá muối trông hơi ngu, nó là loại trong meme nhưng đã được cách điệu, tư thế rất lả lơi, phần đuôi còn mơ hồ có dấu hiệu hóa rồng;
Trên con cá muối có một chữ M cách điệu trông vừa giống một bàn tay khá trừu tượng đang gãi ngứa cho nó vừa giống một chiếc vương miện trên đầu nó;
Phía sau logo là một chữ Y hoa chống đỡ kết cấu của cả logo.
Bùi Khiêm cẩn thận quan sát logo này.
Ừm, trong nét phóng khoáng pha chút ngu ngu, trong chút ngu ngu lại pha ba phần bay bổng...
Cả mặt tiền chỉ có một cái logo to đùng, không có Tiếng Trung cũng chẳng có Tiếng Anh.
Bùi Khiêm đoán đây hơn phân nửa là tác phẩm của Mã Dương.
Logo này chắc chắn là tìm người thiết kế đặt làm, không biết Mã Dương lại đưa ra những yêu cầu mĩ thuật không đáng tin đến mức nào đây.
Mặt tiền không có chữ rất phù hợp với suy nghĩ của Bùi Khiêm.
Khiến người ta nhìn vào cánh cửa này là thấy cao siêu, không biết nơi đây kinh doanh cái gì mới tốt!
Bùi Khiêm bước vào quán cà phê Internet nhìn ngắm khắp nơi.
Bên trong đã trang hoàng xong, có hai nhân viên vệ sinh đang quét dọn.
Bàn ghế các thứ đã được mua sắm đầy đủ. Trong khu cà phê Internet, các loại hộp chồng chất như núi, Trương Nguyên đang vùi đầu cài máy. Có hai thanh niên trẻ tuổi làm trợ thủ cho hắn, chắc là nhân viên mới tuyển.
“Thế nào anh Khiêm, hài lòng không!”
Mã Dương đắc ý bước tới tiếp đón.
Bùi Khiêm gật đầu: “Ừm, sửa sang khá ổn.”
“Có chỉ thị gì không? Ngươi xem vị trí quầy bar có hợp ý ngươi không? Bố cục bàn ghế ra sao? Còn giá sách này nữa, để sách gì đây?”
Mã Dương chạy trước chạy sau, ba phần thỉnh giáo bảy phần khoe khoang.
Khoe khoang việc mình hoàn thành nhiệm vụ xuất sắc!
Bùi Khiêm cẩn thận quan sát, mọi thứ cơ bản đều được trang trí theo yêu cầu của hắn, thậm chí còn tốt hơn cả tưởng tượng của hắn!
Khu cafe hay còn được gọi là khu quầy bar, gần máy tính là quầy bar, đây là nơi để gọi rượu hoặc đồ uống. Bên còn lại là khu vực sàn nhảy có cả micro chuyên dụng để hát.
Các góc tường đều được làm thành giá sách, trông rất có hơi thở nghệ thuật.
Nhìn thấy giá sách, Bùi Khiêm cảm thấy mình phải nói hai câu.
Trước mắt giá sách đều đang để trống, Mã Dương vẫn chưa quyết định được muốn mua sách gì.
Những thể loại được chọn có truyện tranh, sách bán chạy, tiểu thuyết kinh điển vân vân.
Bùi Khiêm nhìn từng dãy giá sách, ước tính chắc cũng phải chuẩn bị hàng nghìn cuốn sách.
Nếu là quán cà phê internet theo kiểu Nhật thì chắc chắn phải bày đầy truyện tranh.
Bét nhất cũng phải bày những cuốn tiểu thuyết nổi tiếng nhất trên mạng.
Nhưng Bùi Khiêm chắc chắn sẽ không làm vậy.
Bày đầy truyện tranh nhỡ thu hút cả đống fan 2D giàu sụ thì sao!
Tục ngữ có câu, một bức tường trưng bày của otaku có giá ngang một căn phòng ở Đế Đô, không thể khinh thường độ chịu chi của họ được!
Truyện tranh và figure chắc chắn không được.
Bùi Khiêm ho khan hai tiếng rồi chỉ vào giá sách nói: “Lão Mã à, ngươi phải nhớ kỹ. Chúng ta không đọc sách mà là...”
Mã Dương tiếp lời: “Đọc cái nịt?”
“Cái nịt gì, là điều lớn lao hơn! Đọc những thứ lớn lao hơn!” Bùi Khiêm hết sức cạn lời.
“Ồ ồ, thứ lớn lao hơn.” Mã Dương gật đầu liên tục.
“Truyện tranh tiểu thuyết thì có ý nghĩa gì? Tục không chịu được!”
“Những cuốn sách giàu ý nghĩa mới giúp ta không ngừng hoàn thiện bản thân.”
Bùi Khiêm chỉ điểm giang sơn.
“Anh Khiêm, hay là ngươi nói tên mấy cuốn sách để ta biết đường mà mua?” Mã Dương nói.
Bùi Khiêm gật đầu: “Được, để ta nghĩ đã.”
“‘Sơ lược về lịch sử máy kéo Ukraina’, ‘Sách hướng dẫn lái máy cày loại nhỏ’, ‘Ta chế tạo máy cày vì Tổ quốc’, ‘Câu chuyện về trạm trưởng trạm máy cày và nhà nông học chính’, ‘Hướng dẫn sử dụng và sửa chữa máy cày tay’...”
Mã Dương nghe vậy sửng sốt một hồi.
“Anh Khiêm này... mua nhiều sách về máy cày vậy để làm gì?”
Bùi Khiêm nghiêm túc nói: “Đây cũng là một loại sách hết sức ý nghĩa! Thô tục cũng chính là thanh lịch, hiểu chưa?”
“Haiz thôi bỏ đi, bắt ngươi hiểu được những điều này đúng là làm khó ngươi. Vậy đi, ngươi lên mạng tra ‘Sách dạy cách vào vai thanh niên văn nghệ’ rồi chọn mua những quyển không hiểu tiêu đề là được!”
“Hoặc là tìm một tiệm sách cũ rồi chọn mua những quyển vừa cũ vừa nát ấy, càng cũ càng tốt!”
“Ồ ồ, không thành vấn đề.” Mã Dương gật đầu thật mạnh.
Hai người lại chuyển đến nhà bếp.
Đầu bếp vẫn chưa chốt nhưng trước mắt đã có mấy người tới nộp đơn rồi, dù sao lương ở đây cũng cao, hơn nữa thoạt nhìn công việc sẽ khá nhàn.