Thành Nhà Giàu Nhất Bắt Đầu Từ Thua Lỗ Game (Dịch Full)

Chương 143 - Chương 143. Chúng Ta Không Đọc Sách Mà Đọc Những Điều Lớn Lao Hơn (2)

Chương 143. Chúng ta không đọc sách mà đọc những điều lớn lao hơn (2)
Chương 143. Chúng ta không đọc sách mà đọc những điều lớn lao hơn (2)

“Đầu bếp chắc chắn phải giống ta nói lúc trước đấy. Món Nhật món Pháp loại hết, chỉ tuyển đầu bếp giỏi nấu món gia đình thôi nghe chưa?”

Bùi Khiêm vẫn hơi không yên lòng nên dặn dò lại lần nữa.

Mã Dương vỗ ngực: “Ta làm việc ngươi cứ yên tâm!”

Bùi Khiêm gật đầu: “Cũng đúng!”

Dạo hết một vòng, Bùi Khiêm cực kì hài lòng.

Gọn gàng sáng bóng, vừa nhìn là biết sẽ làm ăn thua lỗ!

Bùi Khiêm nhìn Mã Dương xúc động tự đáy lòng nói: “Lão Mã, nếu không có ngươi ta thật sự không biết phải làm sao!”

Mã Dương cười tươi như hoa: “Haiz, xem ngươi nói kìa, ta không giỏi đến mức đó đâu! Anh Khiêm khen ta như vậy ta sẽ vênh váo đấy!”

“Không sao, ngươi cứ vênh váo đi, khiêm tốn không phải cá tính của ngươi.”

Bùi Khiêm lại quay lại khu cà phê Internet.

Tốc độ cài máy của Trương Nguyên khá nhanh nhưng bận rộn đến giờ cũng chỉ cài được một phần nhỏ.

Bùi Khiêm tùy tiện tìm một máy đã sáng.

Cảm giác vừa chua chát lại vừa sung sướng!

Bàn máy tính đủ rộng rãi, ghế chơi game ngồi rất thoải mái. Bàn phím, con chuột đều không phải loại rẻ tiền, xúc cảm khi gõ khá tốt.

Hắn cũng hết cách, đây chính là tác dụng phụ của việc tiêu nhiều tiền.

“Nhớ kỹ, mỗi bàn chuẩn bị sẵn một gói khăn ướt hạng sang để khách hàng còn lau tay, lau mặt, lau chuột và bàn phím trước khi bật máy nữa, đừng để chuột, bàn phím với tai nghe bẩn quá.”

“Đương nhiên, có bẩn cũng hết cách, chỉ có thể thay mới thôi.” Bùi Khiêm tỏ vẻ không biết phải làm sao.

Mã Dương có vẻ hơi do dự: “Làm vậy liệu có ổn không anh Khiêm? Bọn họ có thể hình thành thói quen lau tay trước khi bật máy sao?”

Bùi Khiêm nghĩ nghĩ, hình như cũng đúng. Trông chờ gì vào việc mọi khách hàng đều tự giác rút khăn ướt lau tay?

Đúng là hơi không thực tế.

“Vậy đi, cứ có người ngồi vào máy thì bảo nhân viên phục vụ dâng lên một chiếc khăn lông sạch sẽ để lau tay, phải là loại hạng sang giống một số nhà hàng ấy.”

“Khăn lông đều phải sạch sẽ và được sát trùng bằng nhiệt độ cao, tìm một chuyên gia phụ trách vấn đề này đi!”

Mã Dương trợn to hai mắt: “Vậy... có xa xỉ quá không?”

Bùi Khiêm lắc đầu: “Ngươi nghĩ chỗ chúng ta là nơi nào? Là trung tâm giải trí tổng hợp hạng sang đấy! Khách hàng mà chúng ta tiếp đón đều là những người có tố chất, nhất định phải cung cấp dịch vụ chất lượng cao, hiểu không?”

Bùi Khiêm lại nghĩ tới một chuyện nên nói tiếp: “Với lại quán cà phê Internet của chúng ta cấm hút thuốc hết, khu nào cũng cấm! Muốn hút thuốc thì ra ngoài mà hút.”

“Hả?”

Mã Dương vốn định chia quán net thành khu vực cấm hút thuốc và khu vực được phép hút thuốc như những quán khác, hắn chỉ chưa mua biển báo thôi.

Kết quả Bùi Khiêm lại không cho làm vậy.

“Nhưng...”

Bùi Khiêm lắc đầu trước: “Không nhưng nhị gì hết, một hoàn cảnh tốt như vậy không thể chướng khí mù mịt được. Đúng rồi, lắp thêm hệ thống không khí trong lành nữa, khu đông nhân viên như này là phải tăng cường lưu thông không khí.”

Mã Dương gãi đầu: “Hệ thống không khí trong lành? Đó là cái gì?”

“Tra Baidu.” Bùi Khiêm không giải thích nhiều, hắn mở máy tính chơi ‘Pháo Đài Trên Biển’.

Hệ thống không khí trong lành xuất hiện rất sớm, khoảng năm 2000 châu Âu đã đặt ra tiêu chuẩn cụ thể và dần dần được sử dụng rộng rãi trong gia đình, xí nghiệp.

Nhưng phải đến khi khói bụi tràn lan, hệ thống không khí trong lành và máy lọc không khí mới bắt đầu phổ biến trong nước. Khoảng năm 2014, đa số người dân mới biết đến thứ này.

Mà phần lớn hệ thống không khí trong lành bây giờ toàn là thương hiệu nước ngoài, đắt chết đi được.

Theo Bùi Khiêm, đắt không phải khuyết điểm của nó, ngược lại đó còn là ưu điểm!

Tải “Pháo Đài Trên Biển” xong, Bùi Khiêm chơi thử một lúc.

Quả nhiên không hổ là máy tính cao cấp, trải nghiệm game này quá đã!

Sau khi vào game, hắn chẳng cần dùng não mà cài đặt mọi chỉ số lên mức tối đa, đảm bảo mang đến trải nghiệm thị giác cực đỉnh!

Máy tính tuyệt vời thế này chẳng có điểm yếu gì cả, chỉ có duy nhất một khuyết điểm.

Chơi game thua thì không thể đổ lỗi cho nó được!

Gì mà chuột của ta “bíp bíp bíp bíp” rồi, bàn phím của ta đơ rồi, máy tính của ta lag rồi, màn hình của ta tối thui rồi, tai nghe của ta hở điện rồi…

Mọi việc sẽ không xảy ra.

Chơi game không giỏi thì không thể đổ lỗi cho máy tính được, chỉ có thể trách mình gà thôi!

Đối với một số người, điều này chắc cũng là khuyết điểm nhỉ?

Chơi hai trận chế độ chiến đấu bị ăn hành như chó.

Chơi tiếp hai trận chế độ sinh hóa vẫn ăn hành thành chó.

Chỉ có thể chơi chế độ cốt truyện.

“Quả nhiên người thông minh như mình không chơi nổi mấy game dựa hết vào phản ứng kiểu này. Chế độ cốt truyện vẫn thú vị hơn.”

Bùi Khiêm vừa chơi chế độ cốt truyện vừa cảm thán.

Mé nó đây là game do chính mình làm ra đấy!

Không biết rốt cuộc Hoàng Tư Bác với Bao Húc đã trải qua những gì nữa.

Bùi Khiêm đang chơi thì Trương Nguyên bưng một ly rượu đến.

Ly không lớn nhưng rượu bên trong cực đẹp. Bên dưới màu đỏ sẫm, bên trên màu xanh táo, hai màu sắc đang dần hòa quyện vào nhau trong ly thủy tinh trong suốt, trông khá bắt mắt.

Cảm giác đầu tiên của Bùi Khiêm là rất bí ẩn!

Thử một ngụm, hương vị rất đặc biệt, rất khó diễn tả nhưng lại khiến người ta ấn tượng sâu sắc.

“Rượu này tên gì?” Bùi Khiêm hỏi.

Trương Nguyên thành thật đáp: “Tổng giám đốc Bùi, đây là một loại Aurora Jungle-Juice. Aurora Jungle-Juice bình thường phải đặt trong tối mới có ánh huỳnh quang. Loại này đã thay đổi cách pha chế một chút nên màu sắc tự nhiên hơn.”

“Không tồi, bao nhiêu tiền?” Bùi Khiêm hỏi tiếp.

Trương Nguyên: “Năm mươi đồng một ly.”

Có lẽ Trương Nguyên sợ Bùi Khiêm chê đắt nên hắn vội vàng bổ sung thêm một câu: “Trong đây có rượu Grappa, một bình bảy trăm ml có giá tận bốn trăm đồng, ly này dùng tới ba mươi ml.”

“Cũng có phiên bản rẻ hơn, có thể dùng Vodka thay rượu Grappa.”

“Ồ.” Bùi Khiêm gật đầu: “Vậy cocktail rẻ nhất trên thực đơn có giá bao nhiêu?”

Trương Nguyên nghĩ nghĩ: “Rẻ nhất… hai mươi lăm đồng, quán rượu nào cũng có giá này.”

Đây là giá năm 2010, không hề rẻ.

Đối với nhiều sinh viên, một ly rượu ngốn tầm hai bữa ăn.

Hết chương 143.
Bình Luận (0)
Comment