Thành Nhà Giàu Nhất Bắt Đầu Từ Thua Lỗ Game (Dịch Full)

Chương 144 - Chương 144. Khai Trương Khiêm Tốn

Chương 144. Khai trương khiêm tốn
Chương 144. Khai trương khiêm tốn

Với lại vốn dĩ khách hàng mục tiêu của quán cà phê Internet và quán rượu khác nhau.

“Sao vậy tổng giám đốc Bùi, giá này có ổn không ? Nếu đắt thì giảm một chút cũng được.”

Giảm?

Hay tăng?

Nếu giảm, lợi nhuận một ly rượu cũng sẽ giảm theo. Nhưng lỡ người ta toàn đến đây uống vì rượu rẻ thì sao?

Thế chẳng phải biến thành lãi ít nhưng lượng tiêu thụ mạnh sao?

Không thể giảm!

Tuy giá rượu bây giờ cũng không rẻ nhưng Bùi Khiêm nghĩ, chắc vẫn còn chỗ tăng giá!

Bùi Khiêm đưa ra ý kiến: “Mỗi ly tăng thêm mười đồng! Khách của chúng ta đều là khách chất lượng, định giá thấp là coi thường người ta!”

“Hả?” Trương Nguyên hơi sững sờ.

“Vậy đi, mỗi ly rượu tăng thêm mười đồng nữa.”

Bùi Khiêm vui vẻ uống cocktail, tiếp tục chơi game.

Đương nhiên Trương Nguyên cũng không hỏi nhiều, tiếp tục làm việc.

Bùi Khiêm chơi một lúc thấy rất hài lòng.

Không phải hài lòng vì môi trường này mà quan trọng là hài lòng với mức chi tiêu này!

Tính ra chơi hai tiếng, uống một ly cocktail, tổng cộng tốn tám mươi đồng.

Khoản tiền này đủ để cày xuyên đêm suốt một tuần ở quán net bình thường!

Thẳng thừng từ chối nhóm khách hàng phổ biến của quán net bây giờ từ ngoài cửa.

Đương nhiên Bùi Khiêm cũng biết rằng sáu bảy năm nữa, mô hình quán cà phê Internet cao cấp thế này sẽ dần trở nên phổ biến.

Nhưng không sao, chẳng phải giờ vẫn chưa phổ biến là được rồi sao?

Huống chi, dù là quán cà phê Internet sáu bảy năm sau cũng sẽ không bán sáu mươi đồng một ly cocktail!

Lỗ! Lỗ bốn năm năm nữa rồi nói.

Tuyệt vời!

Bùi Khiêm đứng lên chuẩn bị rời đi.

Mã Dương tới hỏi: “Anh Khiêm, bọn ta định ngày kia khai trương, ngươi xem lễ khai trương, ưu đãi khai trương,... phải làm sao đây? Ta định giảm 50% giá thuê máy và đồ uống trong ba ngày đầu, mức ưu đãi này thế nào?”

Ba ngày đầu giảm 50% giá thuê máy?

50% giá đồ uống?

No no no no, tuyệt đối không được!

Nhỡ làm vậy rồi nổi tiếng thì sao?

Bùi Khiêm lắc đầu ngay: “Không, quá tầm thường! Chúng ta là quán cà phê Internet cao cấp hiểu không?”

“Khai trương bình thường, đừng tổ chức mấy trò nhảm nhí đó. Rượu thơm không sợ ngõ sâu, chúng ta có môi trường tốt thế này còn sợ ế khách sao?”

“50%, giảm nhiều vậy để làm gì? Không thể để người ta cảm thấy chúng ta chẳng khác gì cái chợ được!”

“Vâng, vậy không tổ chức nữa…” Mã Dương không hiểu lắm nhưng thấy cũng đúng, hắn biết nghe Bùi Khiêm là không sai đâu.

Bùi Khiêm hài lòng rời khỏi quán cà phê internet Netfish, hắn định hôm khai trương lại đến.

Hôm khai trương Bùi Khiêm phải tận mắt nhìn thấy quán cà phê Internet ế ẩm thì hắn mới hoàn toàn yên tâm!

……

Ngày 9/3.

Quán cà phê internet Netfish chính thức khai trương!

Không có ưu đãi khai trương, không pháo hoa băng rôn, không có gì cả!

Tất cả vẫn như bình thường.

Trước cửa quán cà phê Internet vốn chẳng có chữ gì mà chỉ có một logo to đùng, trông phong cách đấy nhưng thật sự nó chẳng có tác dụng gì trong việc để mọi người biết nơi này có thể lên mạng cả.

May thay tầng hai khá nhiều vách kính, ban ngày có thể thấy rõ khu game và khu cafe bên trong qua vách kính.

Dù vậy nhưng vẫn khiêm tốn quá.

Trương Nguyên đợi ở quầy rượu, hắn muốn đợi khách tới để biểu diễn tay nghề pha chế rượu tuyệt đỉnh.

Kết quả đợi cả buổi trời, người qua đường lướt qua mấy lần nhưng cùng lắm chỉ ngó vào trong chứ không hề có ý định bước vào.

Gió lạnh bên ngoài rất hiệu quả trong việc đuổi khéo khách.

Bùi Khiêm ngồi ở khu cafe thong thả uống cafe. Thấy quán cà phê Internet vắng vẻ, nụ cười nơi khóe môi càng đậm nhưng hắn phải cố gắng kìm nén.

Mã Dương không bình tĩnh như hắn, rõ ràng hắn đã đứng ngồi không yên.

“Anh Khiêm, tốt xấu gì cũng để bọn họ ra ngoài phát tờ rơi đi…”

“Bọn họ” chính là mấy quản lý quán net mới tuyển.

Nói là quản lý quán net nhưng thực tế là kiêm nhiều chức vụ, kiêm luôn cả nhân viên phục vụ bưng trà rót nước.

Mấy hoạt động ưu đãi khai trương trước đó Mã Dương nghĩ ra đều bị Bùi Khiêm bác bỏ.

Lý do của Bùi Khiêm là phải có một trái tim bình tĩnh!

Quán bọn họ cao cấp thế này, mấy hoạt động ưu đãi khai trương tầm thường kia chẳng có ý nghĩa gì cả!

Kết quả khai trương trong im hơi lặng tiếng, chẳng ai hỏi han…

Bùi Khiêm bình tĩnh uống một ngụm cafe: “Phát tờ rơi cái gì? Phong cách đâu? Phải để khách hàng vô tình phát hiện ra mới là niềm vui bất ngờ chứ!”

“Để khách vô hình phát hiện…?”

Mã Dương lờ mờ cảm thấy cách nói này sai sai nhưng nhất thời hắn không biết phản bác kiểu gì…

Lại đợi hơn một tiếng nữa, đợi đến tận trưa.

Ngoài cửa có một người trẻ tuổi thò đầu vào nhìn rất lâu, cuối cùng vẫn đẩy cửa bước vào.

Một phục vụ đợi đã lâu lập tức đón chào.

“Chào mừng! Ngươi muốn lên mạng hay muốn uống cafe?”

Rõ ràng câu hỏi thế này hơi ngáo nhưng quán cà phê internet Netfish là nơi kết hợp giữa việc lên mạng và ăn uống thật, không hỏi vậy thì hỏi sao?

Rõ ràng người trẻ tuổi thấy được dàn máy tính ngầu đét bên trong qua lớp thủy tinh rồi đoán đây là một quán cà phê Internet nên mới vào.

“Ở đây… một tiếng bao nhiêu tiền?”

Phục vụ thành thật đáp: “Mười đồng.”

Người trẻ tuổi hơi sững sờ, còn tưởng mình nghe nhầm: “Hả? Ta hỏi khu bình thường, không phải phòng riêng.”

“Đúng rồi thưa ngài, khu bình thường mười đồng một tiếng, chúng ta không có phòng riêng.”

Người trẻ tuổi cạn lời: “Thế làm thẻ có ưu đãi không?”

“Có chứ, sau khi làm thẻ đồ uống được giảm 10%.” Phục vụ nhiệt tình đưa menu sang.

Người trẻ tuổi vừa liếc mắt, cơ thể cũng lảo đảo theo!

Đệch!

Mặt trước có các loại cocktail và đồ uống, cocktail đều bốn năm chục đồng một ly.

Mặt sau là thức ăn nhà làm, gì mà trứng xào cà chua, thịt heo nấu vị cá cũng chẳng rẻ!

Cái này… có giảm mười phần trăm cũng không mua nổi!

Huống chi, thẻ thành viên của quán cà phê Internet này lên mạng không được giảm giá mà lại giảm giá đồ uống, làm ăn kiểu quần què gì vậy?

Người trẻ tuổi ho khụ khụ: “Xin lỗi, nhà ta nghèo, tạm biệt.”

Ngoảnh mặt bỏ đi.

Mấy phục vụ ngơ ngác nhìn nhau.

Việc này…

Rất muốn kéo hắn lại.

Nhưng tổng giám đốc Bùi đã dặn, phục vụ phải tự nhiên như gió xuân!

Hết chương 144.
Bình Luận (0)
Comment