Thành Nhà Giàu Nhất Bắt Đầu Từ Thua Lỗ Game (Dịch Full)

Chương 145 - Chương 145. Vắng Tanh!

Chương 145. Vắng tanh!
Chương 145. Vắng tanh!

Cảm giác như gió xuân khẽ lướt qua mặt để khách hàng có thể cảm nhận được sự tồn tại của mọi người nhưng không cần có cảm giác tồn tại quá mạnh.

Nên mấy phục vụ chỉ có thể kiềm chế.

Đến trưa, số người đến cũng tăng dần.

Cũng có nhiều người đến hỏi giá.

Kết quả ba bốn người đều giống người trẻ tuổi trước đó, sau khi nghe giá đều chùn bước.

Còn có người lẩm bẩm: “Ăn cướp công khai à!”

Trương Nguyên vẫn luôn đứng ở quầy rượu, chuẩn bị biểu diễn tuyệt kỹ pha chế.

Cuối cùng, đừng nói đồ uống, lên mạng còn chẳng có một mống!

“Anh Khiêm, thế này không được!”

Mã Dương thấy vậy trong lòng cũng sốt ruột.

Mới khởi đầu đã không thuận lợi rồi, phải khắc phục kiểu gì đây!

Đến lúc càng vắng càng không ai đến chẳng phải sẽ rơi vào vòng luẩn quẩn sao?

Bùi Khiêm cũng nghiêm túc gật đầu.

“Ừm, thế này không ổn thật.”

“Người đâu, làm bảng giá treo ngoài cửa đi!”

“Ai cũng vào hỏi giá rồi đi ra, vậy sao được.”

“Để bọn họ nhìn giá ngoài cửa luôn, đỡ phải vào hỏi rồi lại ra, lãng phí tình cảm!”

“Chê đắt thì khỏi vào, mọi người đều đỡ mất công sẽ tốt hơn.”

Mã Dương ngu người.

Câu “không ổn thật” ngươi nói là ý này à?

Ngươi không treo bảng còn đỡ, người ta vào hỏi giá một câu, bị phục vụ nhìn có thể cũng ngại đi, như vậy còn có thể giữ lại một số khách dễ xấu hổ.

Treo bảng lên rồi, người ta thấy bảng ở ngoài là đi, vào còn chẳng thèm vào!

Chẳng phải vẽ đường cho mấy khách hàng dễ xấu hổ chạy sao?

Mã Dương thấy hơi mâu thuẫn.

Bùi Khiêm thấy hắn do dự liền giục: “Mau đi đi. Chuyện lợi người lợi ta thế này có gì mà do dự?”

Mã Dương hơi miễn cưỡng đứng lên bảo người làm bảng.

Bùi Khiêm uống cafe tiếp.

Dường như cafe bình thường cũng thơm ngọt hơn bội phần!

……

Đến chiều cuối cùng cũng có khách vào.

Có hai đứa nhóc trông như cậu ấm đến để lên mạng, rõ ràng sau khi nhìn giá cũng hơi do dự nhưng xoắn xuýt một hồi vẫn bước vào, ngồi ở khu cà phê Internet.

Có mấy người là thành phần tri thức đến ngồi ở khu cafe gọi tách cafe.

Điều này cũng nằm trong dự liệu của Bùi Khiêm.

Tuy nơi này không phải khu thương mại thật nhưng dù gì nó cũng nằm cạnh vùng ven khu thương mại, chỉ cách trung tâm thương mại một con đường.

Người qua kẻ lại khó tránh khỏi có người tiện đường đến uống tách cà phê vân vân.

Một quán cà phê Internet tốt dù độn giá lên quá cao cũng không thể không một mống khách được, cảnh tượng ấy quá đẹp quá không chân thực rồi.

Có mấy mống khách còn chấp nhận được.

Chỉ cần khống chế trong số lượng nhất định để thu không bù nổi chi là được!

Bùi Khiêm nhìn đến tận tối.

Có vài người đến uống rượu, Trương Nguyên cũng lên sân khấu hát hai bài, bầu không khí cũng được.

Không quạnh quẽ như ban ngày nhưng người lên mạng ở quán cà phê Internet vẫn rất ít.

Bùi Khiêm tính sương sương rồi, e rằng chút thu nhập này chẳng đủ nhét kẽ răng.

Quá tốt!

Tất cả đều nằm trong kế hoạch!

Bùi Khiêm đứng lên chuẩn bị đi về.

Mã Dương rõ ràng hơi shock, tinh thần khá ủ rũ.

Máy tính tốt thế này, môi trường tuyệt thế này, kết quả ngày đầu tiên khai trương đã vắng tanh!

Điều này khiến Mã Dương không chấp nhận nổi.

Bùi Khiêm thu lại nụ cười không kiềm chế được để an ủi hắn: “Không sao đâu, mới ngày đầu. Lão Mã ngươi phải nhớ, đây là một bước đi lâu dài của tập đoàn Đằng Đạt!”

“Đừng nói một ngày, ba tháng, nửa năm tới đều lỗ cũng không sao! Từ từ sẽ ổn thôi, hiểu chưa?”

Mã Dương gật đầu, nhưng rõ ràng hắn chẳng nghe lọt tai.

Bùi Khiêm cũng không thể nói nhiều quá, hắn chỉ vỗ vai Mã Dương rồi khoan khoái rời đi.

……

Ngày 14/3, Chủ Nhật.

Buổi tối.

Hai người Trương Nguyên và Mã Dương tìm bàn sát cửa sổ tầng hai rồi ngồi xuống, sắc mặt hơi nghiêm túc.

Trương Nguyên cầm giấy bút, vừa viết vừa tính.

“Thuê mặt bằng một tháng ba trăm mười lăm nghìn.”

“Chúng ta bán điện bán nước nên tiền điện nước, tiền mua nguyên liệu, chi phí hư hao một tháng cũng không dưới mười nghìn.”

“Tiền lương cộng lại một tháng cũng hơn sáu mươi nghìn.”

“Nói cách khác, quán cà phê Internet của chúng ta một tháng không làm gì cũng tốn bốn trăm nghìn!”

“Vả lại quán cà phê Internet giai đoạn đầu phải bỏ vốn, đống máy tính này, dụng cụ, phí sửa chữa cũng tầm hai triệu.”

“Doanh số ba ngày nay của chúng ta thậm chí còn chẳng bằng quán cafe nhỏ mười mấy mét vuông bình thường. Với tình hình hiện tại…”

“Đừng nói hồi vốn, chỉ sợ một tháng đã lỗ tận ba trăm nghìn rồi…”

Nghe Trương Nguyên tính vậy, mặt Mã Dương tái mét.

Mẹ nó… sao phóng đại quá vậy?

Nhưng nghĩ kỹ lại tình hình kinh doanh mấy ngày nay thì con số này cũng hợp lý.

Thật sự quá ít khách!

Quán cà phê Internet hơn trăm máy nhưng đừng nói ngồi kín chỗ, bình thường cả dãy máy cũng chỉ có một người chơi!

Thời gian chơi cũng không lâu.

Tình hình bên quán cafe cũng chỉ khá hơn tí, nhiều người hơn chút.

Nhưng có nhiều khách đến chỉ gọi một tách cafe xong ngồi cả ngày chẳng tiêu gì nữa.

Đáng sợ hơn là dù vậy, chỗ ngồi bên khu cafe cũng chẳng kín nổi một nửa, có thể thấy quán làm ăn ế ẩm cỡ nào!

Buổi tối người đến uống rượu cũng không nhiều, thậm chí Trương Nguyên lên sân khấu hát cũng chẳng được ai vỗ tay khen hay.

Thật là quá đỗi xấu hổ!

Nên hai ngày nay Trương Nguyên và Mã Dương lo muốn chết.

Quán cà phê internet Netfish một tháng lỗ ba trăm nghìn, nói cách khác mỗi ngày không làm gì mười nghìn đã không cánh mà bay.

Đây thật sự là một cái động không đáy!

Phải nhiều tiền cỡ nào mới trụ nổi đây?

Trương Nguyên nói: “Anh Mã ngươi quen thân với tổng giám đốc Bùi, chi bằng ngươi bảo hắn một tiếng đi. Chúng ta không thể tiếp tục thế này được, phải nghĩ cách thôi.”

Mã Dương tỏ vẻ khổ sở: “Anh Khiêm bảo rồi, chúng ta phải bình tĩnh, dù thế nào cũng cứ đợi hết một tuần xem sao.”

“Hết một tuần…”

Trương Nguyên xem ngày tháng, chủ nhật là ngày 21.

Cảm thấy… một ngày như một năm!

“Haiz, được rồi. Tổng giám đốc Bùi đã nói vậy thì cứ xem sao đã.”

“Quan trọng là tổng giám đốc Bùi không cho chúng ta cử người đi phát tờ rơi cũng không cho giảm giá, việc này…” Trương Nguyên tỏ vẻ không thể hiểu nổi.

Rõ ràng vẫn còn rất nhiều cách để kiếm lời!

Hết chương 145.
Bình Luận (0)
Comment