Tổng giám đốc Bùi đặt ra những hạn chế này với mình, rốt cuộc là nhằm vào bản thân hắn hay vào tất cả các nhà đầu tư?
Mạnh Sướng rất rõ, lần trước lúc ở trên họp báo, tổng giám đốc Bùi cử giám đốc Mã sang mỉa mình một phen, kiểu lão luyện so chiêu như đánh thái cực, chỉ đến một mức độ nào đó chứ tuyệt đối không làm quá đáng, nhưng cũng tuyệt đối sẽ không có chuyện không giải quyết được vấn đề then chốt.
Những hành động của tổng giám đốc Bùi khiến Mạnh Sướng có cảm giác giống như có một con sói cực bình tĩnh, đang đứng ở nơi xa đằng sau nhìn mình.
Có vẻ như thờ ơ, nhưng lại khiến người ta sởn da gà.
Có thể con sói này chỉ chợt lướt qua thôi, sẽ không làm hại hắn, nhưng cũng có thể một giây sau sẽ tăng tốc, bổ nhào đè hắn xuống, ngấu nghiến hắn.
Thủ đoạn của tổng giám đốc Bùi chợt xa chợt gần, từ đầu đến cuối vẫn đảm bảo khoảng cách nhất định với Mạnh Sướng, không hại đến lợi ích cốt lõi của hắn, nhưng cũng không từ bỏ việc uy hiếp hắn.
Khiến hắn có cảm giác không rét mà run, nhưng lại cứ nghĩ mình đa nghi, không biết liệu có phải ảo giác không.
Rất mâu thuẫn.
Nhưng chuyện đã đến nước này, Mạnh Sướng cảm thấy mình chỉ còn cách thành công một bước nữa thôi, không có lý do gì để từ bỏ cả.
Nghĩ đến đây, tâm trạng Mạnh Sướng lập tức bình thản lại, quyết tâm tiếp tục làm theo kế hoạch đã định.
Tuy tổng giám đốc Bùi đưa ra vài hạn chế với hắn, nhưng cũng không phải là hạn chế chết, vẫn để lại chút khoảng trống để làm việc. Mạnh Sướng cảm thấy mình vẫn có thể làm được chút đỉnh nữa.
Thứ hai ngày 5 tháng 12.
Bùi Khiêm đến công ty như thường lệ, vừa xem báo cáo hàng tuần do các bộ phận gửi đến vừa đợi người phụ trách đến báo cáo công việc.
Không bao lâu sau, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, Bùi Khiêm ngẩng đầu lên nhìn, là Hạ Đắc Thắng.
“Tổng giám đốc Bùi, ta đến báo cáo tình hình đầu tư vòng mới của Viên Mộng.”
Bùi Khiêm tiếp tục lật báo cáo tuần: “Ừm, nói đi.”
Hạ Đắc Thắng báo cáo đúng sự thật: “Tổng giám đốc Bùi, cổ phần của hai công ty kiếm được tiền đó đã thỏa thuận xong và bán ra rồi! Tổng cộng kiếm được hơn hai triệu, tuy không nhiều nhưng lại kiếm được tiếng vang dư luận!”
“Các cổ đông của hai công ty kia đều nói Đằng Đạt chúng ta là cơn mưa ngày hạn, giúp người khi gặp nạn, ra tay giúp đỡ đúng lúc công ty khó khăn nhất. Lúc công ty trời quang mây tạnh bèn rút lui, phất áo ra đi, tấm lòng đó khiến bọn họ rất cảm động!”
“So với những công ty đầu tư trong đầu toàn là tiền, đầu tư của Đằng Đạt để lại ấn tượng sâu sắc cho bọn họ. Tin rằng chẳng mấy chốc nữa sẽ có nhiều công ty biết đầu tư Viên Mộng là một công ty đầu tư cho ước mơ thật sự!”
Mặt Bùi Khiêm không khỏi đực ra, khóe miệng hơi giật giật: “Hơn hai triệu?”
Sang tay cái là kiếm được chừng này rồi?
Trông có vẻ hai triệu không nhiều, so với hạn mức đầu tư bây giờ chỉ như hạt mưa bụi, nhưng tiền đầu tư cho hai công ty này cũng ít!
Hai công ty này cộng lại cũng chỉ mới đầu tư chưa đến ba triệu, kết quả chỉ sang tay tùy tiện thế thôi mà gần gấp đôi?
Hạ Đắc Thắng gật đầu: “Vâng thưa tổng giám đốc Bùi, có thể có được lợi nhuận thật trong thời gian ngắn thế này, chắc chắn công ty sẽ là miếng bánh ngọt trong mắt các nhà đầu tư, dưới sự nâng giá đó, đương nhiên giá cả cũng tăng lên!”
“Thế nào, tổng giám đốc Bùi không hài lòng với mức giá này sao? Nếu tiếp tục giữ thêm một khoảng thời gian chắc chắn có thể kiếm được nhiều hơn, nhưng…”
Bùi Khiêm giơ tay lên ra hiệu hắn dừng lại, sau đó im lặng uống ngụm trà để bình tĩnh lại.
“Giá này trong dự định của ta.” Vì không để Hạ Đắc Thắng hiểu lầm, Bùi Khiêm chỉ có thể nói vậy.
Nhưng nghĩ theo góc độ khác cũng may.
May là bán sớm, nếu bán muộn, chẳng phải sẽ kiếm được nhiều hơn sao?
Đau dài chi bằng đau ngắn, cổ phận của hai công ty này cộng lại mới chỉ bán được hơn hai triệu, đây đã là kết quả cực kỳ có thể chấp nhận rồi.
Hạ Đắc Thắng báo cáo tiếp: “Tổng giám đốc Bùi, cũng đã theo ý của ngươi đầu tư vào mấy công ty hoàn toàn không thấy được khả năng sinh lời nào rồi. Các ông chủ và nhân viên của những công ty đó đều đã được khích lệ, tỏ ý sẽ cố gắng hết sức để sớm có được lợi nhuận, nhất định không phụ kỳ vọng của tổng giám đốc Bùi!”
Bùi Khiêm cười ha ha trong lòng.
Hạ Đắc Thắng lại nói: “Còn có bên Cô Gái Mì Lạnh.”
“Sau khi lấy sáu triệu tiền đầu tư, căn cứ vào thỏa thuận đầu tư, Mạnh Sướng không lộ bất kì tin tức nào ra ngoài, chắc hẳn bây giờ không có ai biết chúng ta đã đầu tư thêm cho Cô Gái Mì Lạnh.”
“Nhưng, cuối tuần này Mạnh Sướng đã gia tăng chi phí đốt tiền làm marketing.”
“Hắn tuyên bố muốn mở chi nhánh thứ hai của Cô Gái Mì Lạnh, triển khai một loạt những hoạt động thúc đẩy tiêu thụ, bao gồm việc mua một một gói quảng cáo chèn vào phim ảnh.”
“Một số chương trình mạng và chương trình truyền hình đều đã đưa tin về Cô Gái Mì Lạnh, tán thưởng hình thức kinh doanh mới tinh này, gọi đó là ‘sự kết hợp hoàn hảo giữa truyền thống và hiện đại, cửa hàng ăn uống và internet’.”
“Mạnh Sướng còn tiêu mấy trăm nghìn thuê hội trường một nghìn ngươi, phát biểu mười mấy bài diễn thuyết với cường độ cao, các diễn thuyết đó hướng tới học sinh, người trẻ tuổi và doanh nhân, nhằm chia sẻ kinh nghiệm lúc lập thương hiệu Cô Gái Mì Lạnh của mình tới tất cả mọi người…”
Bùi Khiêm vốn vẫn đang cúi đầu lật xem báo cáo tuần của từng bộ phận, nghe đến đây bèn ngẩng đầu lên.
Ừ?
Người anh em này giỏi thật đấy.
Cho bao nhiêu tiêu bấy nhiêu?
Tuy trước đó Cô Gái Mì Lạnh cũng đang làm marketing và đốt tiền, nhưng tốc độ đốt tiền đó không tính là nhanh. Sau khi có được sáu triệu là lập tức tăng cao tốc độ tiêu tiền được luôn?
Bùi Khiêm nghĩ nghĩ rồi hỏi: “Phản ứng thế nào?”
Hạ Đắc Thắng nói: “Phản ứng rất mạnh!”