Trong quá trình nghiên cứu và phát triển game cũng sẽ có phiên bản khác biệt, vì đề phòng game xuất hiện một vài bug ác tính không cách nào cứu vãn, phiên bản mới nghiên cứu và phát triển hoặc sau khi nghiên cứu và phát triển xong đều không sẽ lập tức đè lên phiên bản cũ, mà là sẽ lưu giữ lại nhiều phiên bản.
Mỗi phiên bản sau khi hoàn thành đều sẽ trải qua nhiều lần sửa chữa nhằm bảo đảm không có bug ác tính lớn nào, sau đó mới sẽ tiếp tục tiến hành nghiên cứu và phát triển phiên bản tiếp theo.
Demo này là phiên bản ổn định, sau khi trải qua mấy lần sửa chữa bug đã về cơ bản có thể hoạt động lưu loát.
Tịch Hạo đương nhiên cũng sợ game này chạy đến một nửa thì bỗng nhiên xuất hiện một đống bug ác tính, để lại ấn tượng xấu cho đối phương, cho nên trước tiên lựa chọn một phiên bản demo game ổn định.
Đường Diệc Xu ngồi trên ghế, vô cùng mới lạ cầm lấy tay cầm trên bàn.
Nàng bình thường cũng không chơi game nhiều, hơn nữa phản ứng hơi chậm chạp, tương đối tay tàn, thế nên tư thế cầm tay cầm có chút cứng ngắc.
Tịch Hạo thấy hơi ngạc nhiên, sao người đại biểu bỏ vốn của “kế hoạch đường cùng” hình như không quá biết chơi game nhỉ?
Song hắn cũng không nói gì, chỉ đơn giản giới thiệu cách thao tác của game này, mỗi phím bấm lần lượt tương ứng với kỹ năng nào.
Đường Diệc Xu đẩy nhẹ trục quay, nhân vật trên hình ảnh đi mấy bước, nhảy tại chỗ mấy lần.
Nhưng con quái nhỏ đầu tiên đều còn chưa reset đã nghe thấy một tiếng “bùm”, trên cửa sổ game bắn ra một khung nhắc nhở.
Báo lỗi rồi!
Hai người Tịch Hạo và lão Vu đều trợn tròn mắt, trong lúc nhất thời có chút khó có thể tiếp nhận.
Đây không phải bản demo ổn định sao?
Ít nhất chạy qua mấy chục lần, không có bug ác tính mà?
Tịch Hạo nhìn lão Vu, ý là: Tình huống thế nào vậy? Sao thời khắc mấu chốt lại rớt dây xích cho ta thế?
Lão Vu cũng rất vô tội, nhún vai, ý là: Ta mẹ nó làm sao biết!
Bản demo ổn định này vốn đã rất lâu chưa từng sửa đổi, trước đó vẫn tốt lắm mà.
Game báo lỗi không chơi được, Tịch Hạo cảm giác bầu không khí hơi lúng túng, vội vàng nói: “Bug nhỏ, bug nhỏ, trong quá trình game nghiên cứu và phát triển chính là khó tránh khỏi có những vấn đề này.”
“Lão Vu ,ngươi nhanh ghi lại screenshot bug này, một lát nữa dành thời gian sửa, đừng ảnh hưởng đến phiên bản chính thức.”
Lão Vu gật đầu: “Ờ! Không thành vấn đề.”
Đường Diệc Xu là dùng tay cầm chơi, lão Vu đứng bên cạnh dùng bàn phím và chuột chụp màn hình, nhanh chóng tạo mới một sheet ghi lại bug, chờ sau này sửa chữa.
Sau đó hắn đóng lại cửa sổ báo lỗi, một lần nữa vận hành game.
Đường Diệc Xu lần nữa tiến vào trò chơi, lần này chạy một phút, không xuất hiện bug nữa.
Tịch Hạo lau mồ hôi trên trán, nói: “Xem đi, vừa nãy chỉ là một bug nhỏ ngẫu nhiên xảy ra, không phải mỗi lần đều sẽ xuất hiện. Hôm nay hẳn là đúng dịp, không có vấn đề gì lớn...”
Lời của hắn còn chưa dứt, lập tức nhìn thấy nhân vật trên màn hình bị một đám quái nhỏ bao vây ẩu đả đến chết, kết quả không hề xuất hiện hình ảnh lựa chọn restart, mạch game lại đơ.
Tịch Hạo: “Chuyện này...”
Lần này không cần hắn nói, Lão Vu vội vàng screenshot, ghi lại, restart game liền mạch lưu loát, toàn bộ hành trình không vượt quá một phút.
Tịch Hạo hơi cạn lời: “Ngươi tiếp tục đi.”
Hơn nửa giờ sau, Đường Diệc Xu cuối cùng cũng coi như gập ghềnh chơi xong bản demo quy trình rất ngắn này.
Nhưng nhìn bên Lão Vu, trên bảng ít nhất liệt ra mười lăm điều mục, trên màn hình desktop cũng mở một đống screenshot bug.
Tịch Hạo có chút xấu hổ, cũng không quá dám nhìn thẳng vào mắt Khâu Hồng.
Việc này hỏng rồi!
Hắn vốn muốn cho tiểu Đường tới thị sát xem toàn bộ game mà vườn ươm doanh nghiệp này nghiên cứu và phát triển, kết quả biến thành cho xem bug!
Mười lăm bug khiến lão Vu hôn mê, mức độ nghiêm trọng của bug trong này khác nhau, có cái trực tiếp báo lỗi, out game, có cái hình ảnh sai lệch, ảnh hưởng hiệu quả thị giác, có cái chỉ làm game đơ, nhưng vẫn có thể tiếp tục chơi.
Nhưng bất kể bug có nghiêm trọng hay không, đều phải fix hết.
Lão Vu vốn tự mình cảm thấy hài lòng, cảm thấy mở bản demo ổn định ra sẽ không có bất cứ vấn đề gì, kết quả hôm nay cũng không biết sao lại như thế, tất cả bug ngẫu nhiên xảy ra ẩn nấp đều lòi hết ra!
Tịch Hạo có phần lúng túng nói: “Đây hẳn là một tình huống ngoài ý muốn, xui xẻo thôi. Ngươi tới xem game này, hẳn là vấn đề không lớn.”
“Tiểu Chu, mở game của ngươi ra một lát.”
Tịch Hạo nóng lòng tìm lại mặt mũi, chứng minh không phải tất cả game bên vườn ươm doanh nghiệp làm ra đều là một đống rác, vẫn có game có thể chơi.
Nhưng tiểu Chu lại gãi đầu, hơi ngượng ngùng nói: “Anh Hạo, game này của ta không biết sao, không mở được...”
Tịch Hạo người hôn mê: “Không phải buổi sáng còn rất tốt sao? Sao lại không mở được?”
Tiểu Chu một mặt vô tội: “Ta cũng không biết! Ta không sửa gì hết mà!”
Tịch Hạo vô cùng cạn lời: “Nhanh sửa đi!”
Trong lúc nhất thời, cả vườn ươm doanh nghiệp game độc lập gà bay chó sủa.
Game độc lập vốn nhiều bug.
Bởi vì game độc lập không đủ nhân lực, bất kể là kiểm tra bug hay là sửa chữa bug, đều không kịp thời được.
Chẳng qua những người chế tác game độc lập cũng đều đã quen, một số người chế tác game độc lập kinh nghiệm phong phú sẽ chọn dùng phương án càng kỹ càng, càng hoàn thiện, để giảm thiểu một vài sự tồn tại của bug tiềm ẩn.
Hơn nữa sau khi tới vườn ươm doanh nghiệp, những người chế tác và các công nhân viên bộ hành chính thường thường sẽ chơi game của đối phương, tìm bug cho đối phương, do đó so với trước thì bug đã ít đi rất nhiều.
Những người chế tác game độc lập vẫn luôn ở trạng thái “năm tháng tĩnh lặng”, cảm giác bug trong game của mình không nhiều lắm, ít nhất chạy xong trôi chảy không có vấn đề gì lớn.
Kết quả hôm nay toàn nhân viên đều bị hung hăng vả mặt!
Đủ loại bug ly kỳ cổ quái liên tiếp xuất hiện, tất cả người chế tác game đều có một loại cảm giác nhà dột còn gặp mưa, giống như chuyện xui xẻo gì đều tập trung vào hôm nay!