Ô Chí Thành vốn tràn đầy tự tin muốn mở Thủy Mặc Vân Yên ra cho cô gái nhỏ lãnh đạo tới thị sát này xem, kết quả bản thân hắn lén lút chơi một chút, thế mà cũng phát hiện một đống lớn bug!
Trong này có rất nhiều bug mà hắn chưa từng gặp, tựa như từ lúc Thủy Mặc Vân Yên vừa bắt đầu chế tác không bao lâu vẫn luôn ẩn nấp, ẩn nấp qua mấy phiên bản, hôm nay mới đột ngột lộ ra.
Ô Chí Thành bị một gáo nước lạnh dội xuống đầu, yên lặng không hé răng.
Này còn mở gì nữa? Đừng làm mất mặt, nhanh chóng sửa chữa bug đi!
Hắn cũng không dám coi thường bug tiềm tàng nữa, cũng may là lộ ra trong quá trình nghiên cứu và phát triển, lỡ như ẩn giấu đến khi game ra mắt, sau đó một bug ác tính tập trung bùng nổ, vậy còn không phải bị các người chơi mắng chết?
Đến lúc đó game vất vả cực nhọc mấy tháng mới làm ra được, cứ thế hủy trên một bug như thế, thật quá oan uổng mà.
Bầu không khí trong vườn ươm doanh nghiệp rất nhanh từ sinh động trở thành nghiêm túc, lại từ nghiêm túc biến thành tan vỡ.
Vô số bug vô tình rạch nát ảo tưởng của những người chế tác, khiến bọn họ tự mình cảm thấy không hài lòng.
Tịch Hạo cũng có phần lúng túng, vốn là muốn thể hiện thành quả của vườn ươm doanh nghiệp, kết quả liên tiếp bị lật xe.
Tuy rằng Tiểu Đường thoạt nhìn không hề tức giận, vẫn là dáng vẻ hiền lành, nhưng Tịch Hạo cảm thấy vô cùng áp lực.
Xem ra sau này phải kỹ lưỡng hơn trong khâu kiểm tra game, trước mắt trình độ này còn kém xa điều kiện ra mắt game!
Không có game chơi, Tịch Hạo đề nghị: “Nếu không chúng ta đến khu nghỉ ngơi ngồi một lát, uống ly cà phê nhé.”
Đường Diệc Xu gật đầu: “Được.”
Mọi người đến khu nghỉ ngơi, từng người chọn cà phê.
Tịch Hạo hơi áy náy: “Hôm nay thật sự vô cùng xin lỗi, cũng không biết tại sao, toàn bộ bug đều xuất hiện! Nhưng mà ngươi yên tâm, thái độ của bên bọn ta về chuyện sửa chữa bug tuyệt đối không thành vấn đề, những bug rất này sẽ nhanh được fix hết, sau này cũng sẽ dùng 120% tinh thần, kiểm tra nhiều thêm mấy lần, dùng hết tất cả khả năng giảm thiểu sự tồn tại của bug.”
“Ừm... Bên ngươi còn vấn đề gì khác không? Ta cũng có thể giải đáp.”
Đường Diệc Xu vốn muốn nói không có vấn đề gì khác, nhưng đột nhiên nhớ tới dặn dò của Bùi Khiêm lúc gần đi, vội vàng nói: “Ta muốn hỏi, hiệu suất làm việc bên các ngươi thế nào?”
“Hiệu suất làm việc?” Tịch Hạo lập tức trả lời: “Hiệu suất làm việc đương nhiên là cực kỳ, cực kỳ cao!”
“Bộ phận hành chính bọn ta giúp người chế tác giải quyết nỗi lo về sau, để bọn họ có thể chuyên tâm phụ trách thiết kế cách chơi của game, bởi vì hứng thú của bọn họ có đó, hơn nữa là công việc có tính sáng tạo nhất, thế nên nhiệt tình sáng tác của mỗi người chế tác game đều được kích thích hết mức...”
Tịch Hạo cuối cùng cũng coi như là tìm được một nơi thích hợp bản thân phát huy, bắt đầu chậm rãi nói.
Ngôn từ của hắn tuy rằng hơi có khoa trương, nhưng thực ra cũng không có vấn đề gì lớn, vườn ươm doanh nghiệp quả thật là nơi cung cấp môi trường thích hợp cho những người chế tác game độc lập, hiệu suất làm việc của bọn họ tăng lên rất nhiều, đây là nhận thức chung của tất cả người chế tác game.
Tịch Hạo tỉ mỉ giải thích quan điểm của mình, sử dụng đủ loại chi tiết bằng chứng, chứng minh hiệu suất làm việc bên vườn ươm doanh nghiệp quả thực rất cao.
Hắn để ý thấy Đường Diệc Xu nghiêm túc lắng nghe suốt cả quá trình, liên tục gật đầu, hiển nhiên là hiểu được lời giải thích của hắn.
Tịch Hạo không khỏi có chút kiêu ngạo, dù sao nâng cao hiệu suất làm việc của những người chế tác, đây là công lao của người phụ trách bộ phận hành chính như hắn.
Có phải nên biểu dương khen ngợi không?
Nhưng sau khi nghe xong lời này của Tịch Hạo, Đường Diệc Xu nói: “Có vẻ như quy trình làm việc hằng ngày của các ngươi tồn tại vấn đề rất nghiêm trọng.”
“Sau này cưỡng chế yêu cầu tất cả công nhân viên mỗi tuần phải dành ra mười giờ thời gian làm việc để chơi game. Nhất định phải là thời gian làm việc, không thể chiếm dụng thời gian nghỉ ngơi khi tan làm.”
Tịch Hạo: “Hả?”
Hắn suýt nữa cho rằng mình nghe nhầm.
Hiệu suất làm việc cao sao có thể cho thấy quy trình làm việc hằng ngày tồn tại vấn đề nghiêm trọng?
Mà biện pháp giải quyết là cưỡng chế yêu cầu chơi game trong thời gian làm việc? Mỗi tuần còn nhất định phải chơi đủ mười giờ?
Đường Diệc Xu lời này nói cũng rất không có sức lực, bởi vì nàng chỉ là đang thuật lại lời Bùi Khiêm trước khi đến.
Bùi Khiêm đã nói, chỉ cần hiệu suất làm việc của vườn ươm doanh nghiệp quá cao, thì phải cưỡng chế mọi người chơi game, mỗi tuần nhất định phải chơi đủ mười giờ.
Về phần tại sao hiệu suất làm việc cao thì phải chơi game? Chuyện này Bùi Khiêm không nói, Đường Diệc Xu tất nhiên cũng không biết.
Khâu Hồng ở bên cạnh trầm mặc đột nhiên ngẩng đầu lên: “Tiểu Đường, có phải ngươi cảm thấy, ‘hiệu suất làm việc cao’ Tịch Hạo miêu tả chưa chắc đã là chuyện tốt không?”
Tịch Hạo ngớ ra: “Hả? Tại sao hiệu suất làm việc cao chưa chắc đã là chuyện tốt?”
Khâu Hồng giải thích: “Nếu như dựa theo tư duy thông thường mà nói, hiệu suất làm việc cao nhất định tốt hơn hiệu suất làm việc thấp. Nhưng trong một số công việc loại sáng tác nghệ thuật, hiệu suất cao đơn thuần lại chưa chắc đã là một chuyện tốt.”
“Thiết kế game cũng là một loại sáng tác nghệ thuật, có lúc cực kỳ phụ thuộc vào linh cảm. Rất nhiều lúc, suy nghĩ của con người sẽ để tâm vào từng chi tiết, mà lúc để tâm vào từng chi tiết, tinh thần của con người sẽ tập trung cao độ, hiệu suất làm việc cũng sẽ tăng lên rõ rệt, nhưng thành phẩm cuối cùng làm ra lại chưa chắc đã tốt.”
“Lấy những người chế tác game này làm ví dụ, bọn họ làm việc rất tập trung, hiệu suất cũng rất cao, nhưng cũng chính vì vậy, bọn họ rất có thể sẽ rơi vào một loại trạng thái cố chấp nào đó. Tập trung hết toàn bộ thời gian và sức lực vào game của mình, mù quáng cho rằng cách làm của bản thân trước mắt là tốt nhất, chểnh mảng đôi phần sẽ có tính khả thi tốt hơn.”