Tuy nhiên Mạnh Sướng không thể ngờ rằng, tổng giám đốc Bùi lại muốn rút lui!
Tin tức này đối với Mạnh Sướng mà nói, thực sự là như sấm sét giữa trời quang!
Bởi vì trước mắt thứ Mạnh Sướng cần nhất không phải là tiền, mà tâm tư của các nhà đầu tư.
Không cần biết là lấy đầu tư từ phía tổng giám đốc Bùi này, hay là đốt tiền làm diễn thuyết, tăng độ hot, đều là để tăng lòng tin của các nhà đầu tư.
Chỉ cần các nhà đầu tư có lòng tin vào Cô Gái Mì Lạnh, không ngừng đầu tư tiền, định giá của công ty mới không ngừng tăng lên, trò chơi này mới có thể chơi tiếp được, cuối cùng rút tiền, thực hiện tài vụ tự do.
Nhưng nói ngược lại, một khi lòng tin của các nhà đầu tư sụp đổ, không có ai coi trọng nhãn hiệu Cô Gái Mì Lạnh này nữa, vậy thì với tốc độ đốt tiền trước mắt này của Mạnh Sướng, căn bản không thể cầm cự được bao lâu.
Tổng giám đốc Bùi lần này rút lui, tin tức không thể giấu được, rất có khả năng khiến Cô Gái Mì Lạnh sụp đổ toàn diện!
Vì thế, cho dù là người luôn bình tĩnh, đối mặt với các loại tình huống đều ứng phó thành thạo như Mạnh Sướng, cũng không nhịn được phải sợ hãi.
Bùi Khiêm cười vô cùng lịch sự: “Nhãn hiệu Cô Gái Mì Lạnh này không có vấn đề gì cả, ta làm như vậy đơn giản chỉ là vì một số nguyên nhân trong nội bộ Đằng Đạt, không liên quan gì đến ngươi.”
Khóe miệng Mạnh Sướng khẽ co lại, cảm thấy trí tuệ của mình bị sỉ nhục.
Mẹ nó sao lại không liên quan được, ngươi nghĩ ta là kẻ ngốc sao?
Lúc đến vẫn bàn bạc rất tốt, kết quả ta vừa đọc PPT được một nửa ngươi đột nhiên nói muốn rút lui, sau đó lại nói không liên quan gì đến ta?
Lừa quỷ à!
Tổng giám đốc Bùi chắc chắn là cố ý!
Nhưng mà Mạnh Sướng cũng không có bất cứ cách gì, bây giờ cũng không thể chỉ vào mũi tổng giám đốc Bùi mắng một trận chứ?
Bùi Khiêm nhấp một ngụm trà: “Với tình hình hiện tại của Cô Gái Mì Lạnh, có lẽ có rất nhiều nhà đầu tư đều muốn giành đầu tư đến vỡ đầu, Đằng Đạt bán cổ phần rồi chắc chắn sẽ có người mua, định giá của Cô Gái Mì Lạnh cũng không bị ảnh hưởng. Vả lại, nếu đã sinh lợi nhuận rồi, cũng không có gì phải lo lắng nữa đúng không?”
Mạnh Sướng há hốc miệng, nhất thời nghẹn lời.
Tổng giám đốc Bùi nói vô cùng có lý, nhất thời lại không nói lên lời.
Quả thực, nếu dựa theo sự thổi phồng của Mạnh Sướng, việc Đằng Đặt rút lui cũng không ảnh hưởng đến Cô Gái Mì Lạnh, dù sao người đợi tiếp quản còn rất nhiều. Nhưng vấn đề nằm ở chỗ tại sao Đằng Đạt lại rút lui?
Tiếp tục nắm cổ phần chờ tăng giá không ngon sao?
Hay là nói, tổng giám đốc Bùi đã nhìn ra kế hoạch của ta, cố ý diễn kịch đùa ta?
Đây là đang mỉa mai, hay là đang sỉ nhục?
Mạnh Sướng nhất thời cứng lại, với tài trí và sự xảo quyệt của hắn, lại cũng không thể nghĩ thông ý nghĩ của tổng giám đốc Bùi lúc này rốt cuộc là gì, nháy mắt trở nên có chút lúng túng.
Hạ Đắc Thắng ngồi một bên không nói gì, mà quan sát chặt chẽ từng thay đổi nhỏ trong thần thái của tổng giám đốc Bùi.
Với góc nhìn của hắn, số liệu trên PPT của Mạnh Sướng quả thực có chút ý đồ, rõ ràng là chơi trò chơi số trên tài vụ, nhưng đây là hiện tượng phổ biến, khuyết điểm không che được ưu điểm, Cô Gái Mì Lạnh vẫn là một công ty đáng để đầu tư.
Điều mà tổng giám đốc Bùi cân nhắc lại không phải là bán một phần, giữ một phần cổ phần, mà là trực tiếp rút lui, từ nay hoàn toàn rũ sạch quan hệ.
Chẳng nhẽ nói, tổng giám đốc Bùi vẫn đang kiên định thực hiện sách lược đầu tư trước đây? Dù là nhãn hiệu Cô Gái Mì Lạnh này cũng không ngoại lệ?
Nhưng... nghiêm khắc mà nói, cái gọi là “biến lỗ thành lãi” của Cô Gái Mì Lạnh thực ra là có hàm lượng rất lớn, là trong tương lai sau khi chia bớt lượng lớn chi phí, khấu trừ một phần phí marketing “biến lỗ thành lãi trên PPT”, không phải thực sự kiếm tiền.
Hạ Đắc Thắng cho rằng là một cấp dưới, cần phải nhắc nhở một câu.
Hắn đến bên tai tổng giám đốc Bùi, thấp giọng nói: “Tổng giám đốc Bùi, Cô Gái Mì Lạnh trước mắt vẫn chưa thực sự có lợi nhuận, chỉ là xuất hiện xu hướng lợi nhuận. Chúng ta nghiêm khắc dựa theo quy tắc đầu tư mà trước kia đặt ra, chờ Cô Gái Mì Lạnh thực sự sinh lợi nhuận rồi rút, hay là bây giờ rút luôn?”
Ổ?
Bùi Khiêm không khỏi nhíu mày, lại do dự một chút.
Rút đầu tư, e rằng uổng giết một trung thần; không rút, lại sợ sau này định giá càng ngày càng cao, rút càng muộn kiếm được càng nhiều, đến lúc đó là phiền phức rồi.
Sau khi cân nhắc một hồi, Bùi Khiêm cho rằng vẫn nên giao cơ hội cuối cùng này cho bản thân Mạnh Sướng.
Hắn nhìn về phía Mạnh Sướng: “Ngươi cũng đừng nói những thứ không thiết thực trên PPT kia nữa, có gì nói đó, Cô Gái Mì Lạnh có bao nhiêu khả năng có thể kiếm tiền cho ta, kiếm được bao nhiêu.”
“Có khả năng lỗ vốn hay không? Nhiều nhất có thể lỗ bao nhiêu?”
“Ngươi có gì nói đó, đưa ra một con số chính xác.”
Mạnh Sướng thấy Hạ Đắc Thắng nói vài câu bên tai tổng giám đốc Bùi, tuy không rõ cụ thể là nói cái gì, nhưng thấy thái độ của tổng giám đốc Bùi, việc này dường như có cơ hội xoay chuyển.
Mạnh Sướng nháy mắt như nắm được cọng cỏ cứu mạng, vui mừng khôn xiết.
Dưới góc nhìn của hắn, tổng giám đốc Bùi rõ ràng là đang trách mắng hắn một chút, để hắn quyết tâm!
Mạnh Sướng không khỏi có chút hối hận, vì hắn cảm thấy bản thân vừa rồi làm trò cười rồi.
Tổng giám đốc Bùi vừa nói muốn rút lui, phản ứng của hắn có chút quá khích, điều này thực sự biểu hiện Cô Gái Mì Lạnh quả thực vô cùng ỷ lại vào vốn đầu tư của Đằng Đạt.
Còn câu hỏi phía sau của tổng giám đốc Bùi giống như nắm trọn cửa sống sau này của Cô Gái Mì Lạnh, chất vấn Mạnh Sướng có thể đem đến bao nhiêu lợi ích cho tập đoàn Đằng Đạt.
Lúc này Mạnh Sướng đã không có quá nhiều lựa chọn, nhất định phải kiên định đứng về phía tổng giám đốc Bùi, hứa hẹn tương lai tươi sáng với tổng giám đốc Bùi, mới có thể đổi lấy tiếp tục ủng hộ của tổng giám đốc Bùi.