Nghĩ đến đây, Mạnh Sướng trở nên vô cùng nghiêm túc, nghiêm khắc, quyết đoán bảo đảm nói: “Tổng giám đốc Bùi ngươi yên tâm, Cô Gái Mì Lạnh nhất định có thể giúp ngươi kiếm tiền! Chỉ là vấn đề kiếm nhiều kiếm ít thôi!”
“Ta bảo đảm với ngươi, hai phương thức kiếm tiền, ít nhất có thể giúp ngươi thực hiện được một trong hai kiểu.”
“Kiểu đầu tiên là lợi nhuận liên tục của Cô Gái Mì Lạnh, ngươi là cổ đông lớn của Cô Gái Mì Lạnh nắm giữ cổ phần lâu dài được chia lợi nhuận, vẫn luôn được đưa ra thị trường, có được lợi nhuận lâu dài; kiểu thứ hai chính là đợi sau khi có nhiều vốn tiến vào hơn, lúc ngươi muốn rút lui thì có thể rút lui bất cứ lúc nào, nắm giữ càng lâu, định giá càng cao, ngươi cũng càng kiếm được nhiều hơn!”
“Còn về lỗ vốn, ta bảo đảm với ngươi, tuyệt đối không xuất hiện loại tình huống này.”
“Cho đến trước mắt, mỗi một bước phát triển của Cô Gái Mì Lạnh đều nằm trong kế hoạch của ta, chỉ cần làm theo từng bước phát triển tiếp, đầu tư của ngươi nhất định có thể lấy được lợi nhuận thu về hậu hĩnh, sẽ không có bất cứ nguy hiểm lỗ vốn nào!”
“Vì thế, ta hy vọng ngươi có thể kiên trì ít nhất ba tháng, không, một tháng, nhất định có thể thu được lợi nhuận! Đương nhiên, nếu ngươi có thể đầu tư thêm chút tiền, vậy sẽ càng tốt.....”
Bùi Khiêm rơi vào trầm mặc dài một phút.
Sau đó, hắn cầm chén trà lên: “Tiễn khách!”
Mạnh Sướng nháy mắt hoảng sợ: “Hả? Tổng giám đốc Bùi!”
Hắn nhìn tổng giám đốc Bùi, lại nhìn Hạ Đắc Thắng, trong đầu bỗng trống rỗng.
Đây là chuyện gì chứ? Sự việc chẳng phải vừa xoay chuyển sao? Sao mặt tổng giám đốc Bùi chốc lát đã sụp xuống rồi?
Ta rốt cuộc đã nói sai câu nào?
Hạ Đắc Thắng đã đứng dậy: “Mời.”
Mạnh Sướng vẫn chưa bỏ cuộc, vẫn muốn nói thêm gì đó cố gắng khiến tổng giám đốc Bùi hồi tâm chuyển ý, nhưng thấy thái độ kiên quyết của tổng giám đốc Bùi, hắn nhiều lần do dự, vẫn là bỏ cuộc.
Vì hắn biết quan tâm sẽ loạn, bây giờ một khi vì lo lắng mà thất lễ, sẽ càng dễ lộ sơ hở trước mặt tổng giám đốc Bùi, tổng giám đốc Bùi sẽ chỉ rút vốn kiên quyết hơn.
Rút trước, chờ cảm xúc của tổng giám đốc Bùi lắng xuống, nói không chừng hai ngày sau, sự việc vẫn có thể xoay chuyển.
Đây cũng là cách trong không có cách nào.
Nghĩ đến đây, Mạnh Sướng chỉ có thể gật đầu vô cùng không cam tâm: “Được rồi tổng giám đốc Bùi, ngươi từ từ cân nhắc.”
Hạ Đắc Thắng tiễn Mạnh Sướng đi, sau đó lại quay lại phòng tiếp khách.
“Tổng giám đốc Bùi, ngươi chắc chắn muốn bán hết cổ phần của Cô Gái Mì Lạnh sao? Không cân nhắc thêm sao?” Hạ Đắc Thắng hỏi.
Bùi Khiêm thái độ kiên quyết: “Bán! Bán ngay lập tức!”
“Bây giờ bán luôn, có phải lại kiếm được rất nhiều tiền không?”
Giờ đây trong lòng Bùi Khiêm đã tính xong tình huống xấu nhất.
Hạ Đắc Thắng lắc đầu: “Tổng giám đốc Bùi, cái này chưa nói được. Trước mắt Cô Gái Mì Lạnh chưa đưa ra thị trường, định giá rất thấp, số cổ phần này cụ thể đáng bao nhiêu tiền, được quyết định bởi hai bên đàm phán, xem thử người tiếp nhận đồng ý mua với giá bao nhiêu.”
“Nhưng tổng giám đốc Bùi ngươi cứ yên tâm, ta nhất định sẽ cố gắng hết sức đàm phán, cố gắng lấy được giá cao nhất.”
“Hơn nữa, Mạnh Sướng cũng không để cổ phần trong tay ngươi bán đi với giá thấp, dù sao đây cũng ảnh hưởng đến định giá của Cô Gái Mì Lạnh, cũng ảnh hưởng đến lòng tin của những nhà đầu tư khác, hắn nhất định sẽ cố gắng thúc đẩy một giao dịch lớn. Hai người chúng ta cùng đi bàn bạc, có lẽ sẽ nắm chắc, nhưng cũng rất khó bảo đảm một con số cụ thể.”
Khóe miệng Bùi Khiêm khẽ co giật.
Cố gắng bán giá cao?
Vậy thì sao được!
Bùi Khiêm trước sau đầu tư vào Cô Gái Mì Lạnh tổng cộng tám triệu, đến lúc đó kiếm về hai ba mươi triệu, vậy chẳng phải hộc máu tại chỗ sao?
Bắt buộc phải bắt với giá thấp, tốt nhất là bán với giá ít hơn tám triệu mới được!
Bùi Khiêm nghĩ một chút, nói: “Có thể.....bán thấp một chút không?”
Hạ Đắc Thắng ngơ ra một chút.
Sao lại là bán thấp một chút? Tổng giám đốc Bùi còn chê tiền quá nhiều sao?
Nhưng rất nhanh hắn đã phản ứng lại: “Ồ, ý của tổng giám đốc Bùi là, không cần vì bán giá cao mà đàm phán nhiều lần, mà là phải nhanh chóng bán ra, bán giá thấp một chút cũng không sao?”
Bùi Khiêm: “... Gần như vậy.”
Cũng không thể chỉ rõ cho Hạ Đắc Thắng là bán với rõ thấp, chỉ có thể ám thị như vậy, nhưng Hạ Đắc Thắng hiểu như vậy cũng cũng không có gì sai, kết quả có lẽ cũng như nhau.
Hạ Đắc Thắng gật đầu: “Rõ rồi tổng giám đốc Bùi, chuyện này ta nhất định sẽ xử lý ổn thỏa!”
…
…
Thứ tư, ngày 14 tháng 12.
Hiện trường quay ‘Sứ Mệnh Và Lựa Chọn’.
“Cắt!”
“Tốt, cảnh này không tệ, sau này chúng ta giữ thêm một cảnh nữa, là hôm nay chúng ta có thể kết thúc công việc rồi.”
“Không tệ, trạng thái gần đây càng lúc càng tốt, tiến độ quay nhanh hơn tưởng tượng nhiều, quả nhiên, biết ngay là chúng ta không tìm nhầm vai chính mà!”
Chu Tiểu Sách không tiếc lời khen ngợi Lộ Tri Diêu.
Lộ Tri Diêu cười ngại ngùng: “Ừm, đây đều tà tổng giám đốc Bùi chỉ đạo tốt, kịch bản cũng tốt, ta chỉ là thêu hoa trên gấm mà thôi.”
Chu Tiểu Sách vỗ vỗ vai hắn: “Sao còn khiêm tốn nữa chứ? Đến đây, đây là kịch bản giai đoạn sau, ngươi dành thời gian ra xem trước, cảm nhận chút.”
Lộ Tri Diêu đưa tay ra nhận lấy.
Dựa theo kế hoạch của đạo diễn Chu Tiểu Sách, bộ phim ‘Sứ Mệnh Và Lựa Chọn’ buộc phải hoàn thành công tác quay phim trong khoảng tháng ba, chính thức đóng máy, bởi vì tiếp sau đó còn có lượng lớn thời gian cần làm hậu kỳ và hiệu ứng.
Dường như tất cả cảnh quay của ‘Sứ Mệnh Và Lựa Chọn’ đều có hiệu ứng, làm vô cùng tốn thời gian, buộc phải dành ra thời gian đủ dài mới có thể bảo đảm dựa theo kế hoạch đã định chiếu vào tháng sáu.
Áp lực trên phương diện quay chụp cũng khá lớn.
Tiến độ quay chụp trước mắt không hề hoàn toàn đi theo kịch bản, không ít cảnh của đoạn cốt truyện trước vẫn chưa quay xong hoàn toàn đến trạng thái vừa ý nhất, nhưng Chu Tiểu Sách cho rằng diễn xuất và trạng thái của Lộ Tri Diêu cũng đã điều chỉnh kha khá rồi, về cơ bản đã có thể khống chế hoàn hảo nhân vật Tần Nghĩa vào giai đoạn trước này rồi, cũng có thể đưa cho hắn kịch bản của giai đoạn sau rồi, để hắn nghiền ngẫm trước Tần Nghĩa của giai đoạn tiếp theo.