Thành Nhà Giàu Nhất Bắt Đầu Từ Thua Lỗ Game (Dịch Full)

Chương 1503 - Chương 1503. Bay!

Chương 1503. Bay!
Chương 1503. Bay!

Công ty Finger chỉ cung cấp ăn uống khách sạn vào ngày trước ngày thi đấu đến khi đội ngũ bị loại.

Nên đa số câu lạc bộ tương đối nghèo đều đến khách sạn được sắp xếp gần địa điểm thi đấu tầm một hai ngày trước trận.

Mà Triệu Húc Minh để hai câu lạc bộ trong nước đánh trận đấu luyện với đội ngũ Âu Mỹ trước làm quen với môi trường bản địa, nên đã quyết định qua sớm một tuần, ở trong khách sạn công ty Finger sắp xếp.

Phí ăn uống ở một tuần này và vé máy bay do tập đoàn Long Vũ chi.

Tổng công có hai mươi người, hai câu lạc bộ đều có năm tuyển thủ và quản lý, huấn luyện viên, tổng cộng mười bốn người, bên tập đoàn Long Vũ cũng gồm Triệu Húc Minh và sáu nhân viên khác đi cùng.

Triệu Húc Minh đến Los Angeles chỉ sẵn dịp đi chơi chút thôi, xem thi đấu IOI, dù sao thì sau công việc chủ yếu của bộ phận hợp tác vận hành IOI tập đoàn Long Vũ là tuyên truyền, quảng bá giải thế giới IOI, hắn đi một chuyến đến Los Angeles cũng là lẽ đương nhiên.

Sau khi đến Los Angeles, ngoài việc giải quyết chuyện của các tuyển thủ hai câu lạc bộ này, Triệu Húc Minh còn cùng đồng nghiệp khách trong bộ phận hợp tác vận hành IOI đi tham quan trụ sở chính của công ty Finger, giao lưu một phen.

Một đoàn hai mươi người đang đợi bay ở sân bay.

Bây giờ, trong nước chỉ có mấy thành phố như Ma Đô, Đế Đô mới có chuyến bay thẳng đến Los Angeles, với lại giá vé cũng khá đắt. Hơn nửa thành phố khách đều phải bay có trung chuyển, tuy giá vé rẻ hơn, nhưng thời gian cả quá trình quá dài.

Triệu Húc Minh không chọn tuyến bay trung chuyển rẻ hơn mà chọn chuyến bay thẳng số lượng khá ít và khá đắt, cả quá trình tầm mười ba tiếng.

Triệu Húc Minh vẫn hơi kiêu ngạo, dù sao thì vé máy bay cũng do tập đoàn Long Vũ chi, đối với mấy câu lạc bộ này, chọn bay thẳng cũng khá tiện.

Đa số những tuyển thủ của mấy câu lạc bộ này đều là thiếu niên nghiện mạng, vốn chưa ra nước ngoài chưa thấy thế giới, Triệu Húc Minh cảm thấy mình rất có thành ý rồi.

Về phần vị trí ngồi, Triệu Húc Minh là cấp cao của tập đoàn Long Vũ, có thể chọn khoang thương gia, nhưng hắn suy đi tính lại vẫn chọn khoang thường.

Không phải hắn muốn tiết kiệm tiền cho công ty, chủ yếu là không có mặt mũi.

Vì số người lần này khá đông, hai mươi người đều ngồi ở khoang thương gia hết thì đắt quá, dù sao thì giá vé khoang thương gia gấp ba lần khoang thường, tất cả phí hơn ba bốn trăm nghìn, không hợp tiêu chuẩn lắm.

Mà Triệu Húc Minh ngại bản thân ngồi khoang thương gia, để mấy người câu lạc bộ ngồi khoang thường, nên chỉ có thể để bản thân uất ức.

Đương nhiên tuyển thủ và quản lý của hai câu lạc bộ này cũng không để ý, tập đoàn Long Vũ chi tiền vé bay thẳng đã tuyệt lắm rồi, bảo người ta tiêu tiền gấp ba lần cho ngồi khoang thương gia thì hơi quá.

Huống chi bản thân giám đốc Triệu cũng ngồi khoang thường rồi.

Vẫn còn lâu mới đến lúc check-in, Triệu Húc Minh nói chuyện với hai quản lý câu lạc bộ, giới thiệu đơn giản những sắp xếp khi đến Los Angeles.

“Lần này công ty Finger sắp xếp cho chúng ta ở khách sạn Vạn Di, cách chỗ thi đấu tầm hai trăm mét, có thể đi bộ, rất tiện.

“Môi trường khách sạn cũng không có gì để nói, không tồi, cái gì cần đều có cả.”

“Sau khi đến đó, chúng ta sẽ vào khách sạn luôn, tiền chi tiêu khách sạn trước khi trận đấu diễn ra sẽ do ta chi. Đợi đến trước ngày thi đấu một ngày, mọi người sẽ trả phòng ở phòng mới, ở phòng công ty Finger sắp xếp.”

“Công ty chúng ta sẽ có một phiên dịch, đến lúc đó khổ cho hai vị quản lý một chút, để phiên dịch tìm vài quán net và quán ăn, xem chỗ nào huấn luyện ăn uống thích hợp cùng chúng ta.”

“Tuy công ty Finger cũng sẽ sắp xếp chỗ ăn uống ngủ nghỉ và phòng luyện tập, nhưng một ngày trước trận đấu mới có thể chính thức đến, tuần này phải dựa vào bản thân thôi.”

Triệu Húc Minh dặn dò vài chi tiết, hai người quản lý cũng gật đầu.

Mấy đội viễn khác cũng hơi kích động, có vài tuyển thủ lần đầu đi máy bay, hơi căng thẳng.

Triệu Húc Minh đang nói chuyện với hai quản lý, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân từ xa đến.

“Nào, ở đây. Mọi người đứng theo chiều cao, đúng, đứng thành ba hàng, tuyển thủ chủ chốt đứng phía trước cầm cờ đội của câu lạc bộ lên, được rồi, ta sẽ chụp tấm ảnh.”

“Một hai ba! Không tồi, tấm nữa.”

Triệu Húc Minh không khỏi sững sờ, nghiêng đầu sang nhìn, hoàn toàn ngẩng người.

Chẳng phải câu lạc bộ FV đây sao?

Sao nhiều người vậy!

Lúc này có tầm ba mươi người đứng chụp ảnh cùng nhau, hàng đầu tiên còn cầm cờ đội của câu lạc bộ FV. Triệu Húc Minh vừa nhìn đã nhận ra năm tuyển thủ chủ lực đứng hàng đầu rồi.

Chẳng mấy chốc Triệu Húc Minh đã thấy những gương mặt quen thuộc hơn trong đám người, gồm Đinh Cống, Ngô Việt, quản lý Lục và mấy tuyển thủ của câu lạc bộ SUG.

Triệu Húc Minh rơi vào trạng thái khó hiểu.

Tình huống gì đây?

Thế mà mấy người này đã đến đây rồi, chứng tỏ bọn họ cũng đi máy bay, đã đi máy bay thì chắc chắn sẽ bay đến Los Angeles.

Nhưng mấy người câu lạc bộ FV cũng muốn đến Los Angeles cùng lắm cũng tầm bảy tám người thôi nhỉ?

Đâu ra nhiều vậy?

Vì sao người của câu lạc bộ SUG cũng ở đây?

Vốn dĩ Triệu Húc Minh cảm thấy mình dẫn tuyển thủ hai câu lạc bộ thì đội ngũ này đã đông lắm rồi, kết quả bên câu lạc bộ FV, một câu lạc bộ mà số người đã áp đảo mình rồi.

Trong thoáng chốc Triệu Húc Minh không rõ tình hình lắm, lần gặp này thật sự nằm ngoài dự liệu của hắn.

Ngô Việt vừa chụp ảnh xong cũng thấy Triệu Húc Minh đợi bay kế bên.

Ngô Việt cũng hơi bất ngờ, tuy hắn cũng không ưa gì Triệu Húc Minh nhưng lúc này hai bên gặp nhau, giả vờ như không nhìn thấy thì quá đáng quá.

Thế là Ngô Việt bèn tiến lên chào hỏi với Triệu Húc Minh.

“Giám đốc Triệu! Không ngờ gặp ở đây, trùng hợp thật.”

Triệu Húc Minh miễn cưỡng nhếch môi lộ ra nụ cười, đứng lên: “Giám đốc Ngô, các ngươi cũng bay chuyến này đến Los Angeles à?”

Hết chương 1503.
Bình Luận (0)
Comment