Ngô Việt gật đầu: “Đúng vậy, giám đốc Triệu cũng vậy à? Thế này chẳng phải trùng hợp sao?”
“Nhưng cũng bình thường, thời gian chuyến bay này khá thích hợp, chúng ta cũng xem như anh hùng có chí giống nhau.”
Tuy bên Ngô Việt có mấy người Mẫn Tĩnh Siêu và Diệp Chi Chu ở Kinh Châu nhưng hai câu lạc bộ FV và SUG đều ở Ma Đô, với lại Kinh Châu cũng không có chuyến bay thẳng, nên mọi người mới xuất phát từ Ma Đô.
Mà suy nghĩ đến thời gian cất cánh và hạ cánh, sắp xếp lịch trình, chỗ ngồi chuyến bay, giá vé,... chuyến này là chuyến thích hợp nhất nên Ngô Việt và Triệu Húc Minh mới gặp nhau.
Lần gặp gỡ này khiến hiện trường hơi lúng túng.
Vì Triệu Húc Minh cố ý không dẫn câu lạc bộ FV tới Los Angeles, về điều này hay bên đều rõ.
Bây giờ cục diện thế này Triệu Húc Minh cũng đành chịu, chỉ có thể không nhắc đến chuyện này, giả vờ khách sáo đôi câu: “Giám đốc Ngô, còn một lúc nữa mới đến giờ check-in, tìm chỗ nghỉ trước đi.”
Ngô Việt cười cười: “Được, vậy không phiền giám đốc Triệu nữa.”
Sau khi trò chuyện, Ngô Việt chào hỏi những người khác: “Nào, mọi người theo ta tìm chỗ nghỉ một chút nhé.”
Mà điều khiến Triệu Húc Minh bất ngờ là mấy người Ngô Việt không ngồi ở khu nghỉ ngơi cạnh bọn họ mà đi thẳng vào phòng nghỉ VIP.
Trên đầu Triệu Húc Minh hiện ra dấu chấm hỏi.
Tình huống gì đây?
Phòng nghỉ VIP chuyên để phục vụ hội viên cấp cao và khách hàng khoang thương gia, bên trong có TV, báo, tạp chí, đồ ăn vặt nước uống các kiểu, có thể đổi chữ ký, đổi vị trí, với lại tất cả đều là sofa đơn, thoải mái hơn ghế hàng ở khu nghỉ ngơi đại trà nhiều!
Thấy ba mươi người này đi vào hết, đến cả mấy chàng chụp ảnh cũng theo vào, Triệu Húc Minh càng hoang mang hơn.
Ý gì đây?
Chẳng lẽ mấy người này đều đăng kí hạng thương gia?
Triệu Húc Minh biết rõ giá vé, vé thường tầm mười nghìn, mà giá hạng thương gia đến gần ba mươi nghìn, ba mươi người đi hạng thương gia hết thì phải tiêu hơn sáu trăm triệu!
Quá lạ!
Chẳng mấy chốc Triệu Húc Minh đã phủ nhận suy nghĩ của mình.
Vì sao câu lạc bộ FV không tiếc bỏ ra 600 nghìn đi máy bay, vốn không hợp lý!
Ừm, chắc là để làm màu trước mặt chúng ta, chi tiền vào phòng nghỉ VIP!
Triệu Húc Minh rất rõ, tuy phong nghỉ khoang thương gia này cung cấp cho thành viên cấp cao hoặc khoang thương gia dùng. Giá mỗi người một trăm đồng.
Nếu thế này, ba mươi người thật sự cũng ba nghìn, cũng được.
Triệu Húc Minh cảm thấy, bản thân cũng có thể tiêu hai nghìn làm màu vậy, nhưng suy nghĩ khác đi lại nghĩ máy bay không delay, một lúc sau sẽ bay, tiêu số tiền này không cần thiết lắm.
Xem như không có chuyện gì là được.
Bị mấy người Ngô Việt cắt ngang, Triệu Húc Minh cũng không có tâm trạng nói chuyện với người quản lý của câu lạc bộ, mọi người vừa lướt điện thoại vừa im lặng chờ.
Không biết vì sao, trong đầu Triệu Húc Minh vẫn không khỏi hiện ra cảnh tưởng trong phòng nghỉ VIP.
Môi trường yên tĩnh không ai ồn ào, người ta đang thoải mái ngồi trên sofa đọc tạp chí, xem phim, ăn đồ ăn thức uống miễn phí…
Càng nghĩ càng cảm thấy hơi chua.
Triệu Húc Minh sốt ruột nhìn đồng hồ, may thay sắp phải check-in rồi.
Mọi người đến trước cổng check-in xếp hàng chờ đợi.
Chuyến bay thẳng đến Los Angeles là máy bay cỡ lớn gần năm trăm người, chia thành hai tầng trên dưới nên người xếp hàng cũng khá đông.
Mấy người Triệu Húc Minh đứng lên trước, đứng giữa hàng, kiên nhẫn chờ đợi.
Thấy đội ngũ xếp hàng ngày càng dài, mấy người Ngô Việt vẫn chưa ra khởi phòng nghỉ khách VIP, Triệu Húc Minh ngày càng cảm thấy nghi ngờ.
Tình huống gì đây?
Rốt cuộc bọn họ không vội xếp hàng, hay là…
Cuối cùng, Ngô Việt và Đinh Cống dẫn hơn ba mươi người đồng hành ra khỏi phòng nghỉ khách VIP, nhưng bọn họ không xếp hàng nối đuôi, mà đi thẳng về phía lối check-in khác.
Có sự tiếp đãi chu đáo của nhân viên, mấy người Ngô Việt rất thuận lợi.
Ngược lại với hàng họ dài ngoằng bên đây, hình thành sự đối lập rõ rệt.
Triệu Húc Minh, người quản lý và các tuyển thủ của hai câu lạc bộ trợn tròn mắt nhìn mấy người đã bắt đầu check-in vào máy bay, mà hàng mình vẫn rề rà chậm chạp.
Máy bay cỡ lớn này chia thành hai tầng trên dưới, có hai lối vào riêng biệt, dù vào hay xuống máy bay đều không phiền. Khoang thương gia ở tầng trên, khoang thường ở tầng dưới, khoang thương gia không cần xếp hàng.
Triệu Húc Minh: “…”
Nhìn theo bóng lưng mấy người Ngô Việt và Đinh Cống, hắn lẳng lặng tự bế.
Sau khi hai người Ngô Việt và Đinh Cống check-in, dặn tuyển thủ đi theo đặt hành lý ổn thỏa, sau đó tìm chỗ của mình ngồi xuống.
Đội trưởng của câu lạc bộ FV, Phan Anh lần đầu được đi máy bay, sau khi ngồi vào chỗ của mình hơi hoang mang.
“Vị trí ngồi trên máy bay rộng rãi vậy sao? Ta còn tưởng tương tự tàu cao tốc chứ.” Phan Anh khẽ lẩm bẩm.
Ngô Việt cười ha ha: “Nếu ngồi khoang phổ thông ngươi sẽ không nói thế này. Đương nhiên vẫn có khoang rộng hơn, nhưng khoang đầu máy bay không đủ, với lại cũng ta cũng không thể lãng phí quá, nên đặt khoang thương gia.”
Khoang đầu đều là hình thức bao, một phòng trong khoang đầu chiếm diện tích tầm sau chỗ khoang phổ thông, khoảng cách trước sau hơn hai mét, lăn qua lộn lại ngủ cũng được.
Nhưng vị trí khoang đầu không đủ ba mươi chỗ, Ngô Việt không muốn đối xử khác nhau cảm thấy không cần lãng phí quá, nên không chọn.
Khoang thương gia chỉ kém khoang hạng nhất một chút thôi, nhưng khác biệt không lớn.
Tuy không có phòng bao riêng, nhưng khoang thương gia cũng có kết cấu không gian nửa độc lập, nhưng kết cấu không gian bán độc lập có thể xem như một không gian tách biệt, có sự ổn định nhất định, nhưng không giống khoang hạng nhất có thể dùng cả phòng bao tách biệt với thế giới bên ngoài.
Nhưng ghế khoang thương gia rộng rãi, bên cạnh có bàn ăn lớn, màn hình to phía trước, bên cạnh có các kiểu ổ cắm, ghế ngồi cũng có thể xoay 180 độ, nên trải nghiệm đỉnh hơn khoang phổ thông nhiều.
Mọi người lần lượt ổn định chỗ ngồi, khoảng cách của khoang thương gia tác mọi người ra, rất nhiều tuyển thủ lần đầu đi máy bay hơi hoảng.