Phan Anh nói: “Quản lý Lục, ngươi nói xem có cần chú ý gì không? Mấy thứ này cái nào dùng được cái nào không dùng được?”
Quản lý Lục cười cười: “Muốn ăn thì chọn đi, có gì không hiểu thì hỏi cô tiếp viên. Ngươi nói lần đầu ngươi đi khoang hạng nhất, tiếp viên hàng không đều là người chuyên nghiệp, sẽ không cười ngươi đâu.”
Vừa dứt lời, máy bay vẫn chưa cất cánh, tiếp viên hàng không đã đến hỏi han, đưa đồ uống, thức uống, khăn ấm và đồ lạnh.
Tiếp viên hàng không ngồi xổm xuống bên cạnh, đầu tiên là đưa khăn ấm để lau tay lau mặt, sau đó lại cầm một ly Lychee Coconut lên, sau đó đưa thực đơn, còn đặc biệt căn dặn nếu có yêu cầu gì đặc biệt đối với món ăn thì có thể nhắc.
Phan Anh lật thực đơn, nhìn mà hoa mắt chóng mặt.
Trước kia hắn tưởng đồ ăn trên máy bay toàn là cơm hợp tiêu chuẩn thống nhất, kết quả thấy thực đơn này mới phát hiện, nào có cơm hộp gì, toàn đồ đắt tiền!
Có món khai vị, bao gồm tôm, cam thái hạt lựu, salad,...
Có món chính tuyển chọn, bao gồm beefsteak phối với hành tây nướng, măng tây và khoai tây vỏ đỏ, nước rượu vang, hoặc cá tuyết đen ninh nhừ phối với cà chua bi, khoai tây nướng, ô liu đen.
Có phô mai, có nước ép và bánh ngọt, còn có cả mì udon và đồ biển, sandwich phô mai gà, đồ ăn nhẹ kiểu Trung,...
Ngoài ra còn có thực đơn sáng, gồm trứng luộc củ cải khô, đậu hũ kho nấm, quẩy sữa đậu nành, mì thịt gà nấm, thịt xông khói, canh thịt heo, bánh kẹp,...
Thần kỳ nhất là Phan Anh thấy cả mì ăn liền trên thực đơn, có thể hành khách nào đó thích món này.
Đương nhiên, ngoài mấy món này ra thì còn có các loại rượu, bao gồm vang, champagne,...
Tóm lại thực đơn này đã khiến Phan Anh cảm thấy hoa mắt rồi, không biết chọn gì.
Nhưng cũng không vội, trước khi máy bay cất cánh vẫn còn thời gian suy nghĩ rất lâu.
Sau khi máy bay cất cánh, Phan Anh càng khắc ghi ưu điểm của khoang thương gia.
Có thể tự do chọn nghỉ ngơi trước hay ăn trước, nếu nghỉ ngơi trước thì có thể nằm ngủ, sau khi dây tiếp viên hàng không sẽ hỏi có cần cung cấp bữa ăn không, nếu muốn ăn cơm trước sẽ dựa vào những món đã chọn trước đó, khai vị, món nguội, món chính, bánh ngọt, đồ lạnh... nếu ăn từ từ thì đến hai ba tiếng là chuyện bình thường.
Sau khi ăn mệt rồi có thể nằm ườn ra ngủ.
Khác với khoang phổ thông, chỗ ngồi hạng thương gia có thể ngả ra 180 độ, sẽ có ghế nhỏ, gối đầu, đồ ngủ, dép, túi ngủ, trải nghiệm nghỉ ngơi khác một trời một vực.
Sau khi đến WC thay đồ ngủ và dép, Phan Anh cảm thấy toàn thân mình dễ chịu hơn nhiều, tuy đang ở trên không trung nhưng chẳng khác ở sofa trong nhà là bao.
Đồ vệ sinh cá nhân như bàn chải đánh răng, kem đánh răng, kem trong túi ngủ cũng toàn là thương hiệu lớn, bao gồm cả túi ngủ cũng rất tinh tế, rất chất lượng, Phan Anh không biết, ngoài túi nhỏ thế này bán hơn nghìn đồng rồi.
Ngoài ra, một vài thứ kết hợp cũng khác hẳn với khoang phổ thông.
Ghế ngồi không những hoàn toàn phẳng mà còn phối với đêm hơi được điều chỉnh, có thể tự điều chỉnh tự động trong phạm vi nhất định theo thể hình của hành khách, điều chỉnh tư thế ngồi thoải mái nhất.
Tai nghe là tai nghe chống ồn cao cấp, sau khi đẹp lên sẽ có thể tránh tiếng gầm rú của máy bay làm ồn;
Dây an toàn là dây an toàn chất liệu da dày hơn, không những dày hơn mà còn có túi khí, sẽ càng an toàn hơn.
Màn hình đối diện lớn hơn khoang phổ thông mấy lần, còn có nút điều khiển từ xa đặc biệt, có thể liên lạc với các khách hàng hạng thương gia khác.
Phan Anh chẳng buồn ngủ chút nào, nên sau khi cô tiếp viên hàng không nhiệt tình hỏi thì bắt đầu điên cuồng chọn món.
Trước đó lúc Phan Anh bọn thắng quán quân vòng loại, Ngô Việt cũng từng mời bọn họ đến trung tâm thương mại lân cận để ăn đồ ngon, là một quán Tây giá bình quân bốn trăm.
Mà thức ăn hạng thương gia trên máy bay, nói về cách bày biện hay mùi vị đều khiến Phan Anh liên tưởng đến ngược lại cảm thấy trước kia ăn ở nhà hàng cũng tầm tầm.
Phan Anh ăn hai miếng, thưởng thức hai ngụm rượu vang, cảm giác toàn thân thả lỏng thoải mái, thậm chí còn muốn vươn vai.
“Thì ra ngồi máy bay lại thoải mái vậy sao?”
“Ba tiếng này muốn ăn thì ăn, muốn ngủ thì ngủ, muốn xem ti vi thì xem, chẳng mệt mỏi chút nào!”
...
Nơi khác, khoang phổ thông.
Triệu Húc Minh đã ngồi vào chỗ, nhưng chỗ ngồi phổ thông chỉ có thể ngả ra tầm 120 độ, dù dùng gối chữ U vẫn có cảm giác khó chịu.
Sau khi máy bay cất cánh, tiếp viên hàng không đã bắt đầu phát bữa trưa, nhưng chỉ có hai hộp có thể chọn, dù chọn cái nào cũng không ngon lắm.
Chỗ ngồi chật hẹp và mấy cái bàn lung lay, khiến cho lúc ăn cũng phải khó chịu, phải cẩn thận, sợ rằng cơm hộp hoặc canh đổ lên chân mình.
Về phần đồ ngủ, dép, túi vệ sinh cá nhân... đương nhiên là không có rồi.
Tin tức tốt duy nhất là, tất cả mọi người đề ngồi cùng nhau, không cần lo chỗ kế bên là một tên béo hai trăm cân chèn ép không có không gian riêng tư.
Nhưng dù vậy, không gian khoang phổ thông chật hẹp thế này khiến Triệu Húc Minh cảm thấy rất bế tắc, rất hối hận.
Hối hận không nên đồng cam cộng khổ với thành viên hai câu lạc bộ này, nên đặt vé hạng thương gia cho mình!
Chỉ có thể nói lúc đặt vé không nghĩ nhiều như vậy, cảm thấy tụ tập cũng đến Los Angeles, mình có ưu đãi đặc biệt thì không hay lắm.
Nhưng thấy ba chục người bên câu lạc bộ FV đều ngồi khoang thương gia, bản thân Triệu Húc Minh chỉ có thể ngồi hạng phổ thông, tâm trạng sụp đổ ầm ầm!
Vừa hay có cô tiếp viên hàng không đi ngang, Triệu Húc Minh vội hỏi: “Xin hỏi bây giờ có thể nâng cấp hạng vé không?”
Trên mặt tiếp viên hàng không lộ ra nụ cười lễ phép chuyên nghiệp, đáp: “Xin lỗi ngài, lần này khoang hạng nhất và khoang thương gia đều đã đầy, hết chỗ rồi.”
Triệu Húc Minh thoáng sững sờ: “Hết chỗ?”
Tiếp viên mỉm cười gật đầu: “Đúng vậy, thật xin lỗi.”