Triệu Húc Minh hơi bất ngờ, theo lẽ thường, tuy chỗ ngồi khoang thương gia và khoang hạng nhất ít, nhưng giá rất đắt, bình thường sẽ có chỗ trống, thêm tiền nâng cấp hạng vé là được.
Nhưng lần này câu lạc bộ FV đặt ba mươi chỗ khoang thương gia, thêm nữa đây lại là chuyến bay đến Los Angeles hot nhất nên đã không có chỗ để nâng cấp vé ngồi nữa!
Nói cách khác Triệu Húc Minh không được chọn, chỉ có thể ở khoang phổ thông mười mấy tiếng đến Los Angeles mới có thể nghỉ ngơi.
Khóe miệng Triệu Húc Minh hơi giật giật, miễn cưỡng lộ ra nụ cười: “Được, cảm ơn.”
Ánh mắt hắn lướt qua hành lang với vẻ luyến tiếc, nhìn về khoang thương gia phía trước, kết quả vừa hay thấy thấy một tiếp viên hàng không mỉm cười “kéo” rèm ngăn cách khoang thương gia và khoang phổ thông.
Triệu Húc Minh: “…”
Đột nhiên hắn có dự cảm không lành, e rằng chuyến tới Los Angeles lần này sẽ không ổn…
7 giờ 05 phút sáng, máy bay hạ cánh ở sân bay Los Angeles.
Cân nhắc đến chênh lệch múi giờ, thời gian trong nước hiện nay nhanh hơn 15 tiếng, cũng có nghĩa là hiện giờ Kinh Châu đang là 22 giờ đêm.
Phan Anh đã ở sân bay ngủ một giấc ngon lành, trước tiên phải đến nhà vệ sinh thay bộ đồ ngủ trên người xuống, sau đó đi đánh răng rửa mặt một cái.
Ngồi trên máy bay mười mấy tiếng đồng hồ đối với hắn mà nói là rất tuyệt vời, trước tiên là điên cuồng càn quét đồ ăn như các món chính, đồ uống, kem ly và các món tráng miệng. Sau khi cơm no rượu say thì đeo tai nghe lên xem vài bộ phim, sau đó thoải mái ngủ một giấc tám tiếng đồng hồ.
Bây giờ thức dậy, tinh thần rất sảng khoái.
Trước khi lên máy bay, mọi người đã điền vào tờ khai, Ngô Việt cũng đã gửi cho mọi người thẻ SIM để sử dụng ở nơi đó.
Phan Anh với mọi người cùng nhau đổi thẻ SIM, sau đó mở điện thoại lên.
“Ấy? Hôm nay vẫn là ngày 22 sao?”
Phan Anh theo bản năng cảm thấy có chút thần kỳ, bởi vì khi bọn họ rời Ma Đô là trưa ngày 22, mà khi hạ cánh xuống Los Angeles lại trở thành sáng sớm ngày 22, hệt như đã lãng phí cả một ngày làm chuyện không đâu.
Ngô Việt cười cười: “Đến đến khi người về nước thì thời gian sẽ trở lại như cũ thôi.”
“Được rồi, mọi người nhanh chóng lấy hành lý, chúng ta sắp xuống máy bay rồi.”
Cứ nghĩ tới hiện giờ đã đang ở nơi đất khách quê người, Phan Anh và những thành viên này rất sợ bản thân bị lạc, đến lúc đó với trình tiếng Anh của mọi người sợ là ngay cả hỏi đường cũng khó, cho nên vội vã đi theo.
Mặc dù là máy bay hai tầng, nhưng hạng thương gia lại chỉ có mười chỗ ngồi, vì vậy hai tầng trên dưới đều là hạng phổ thông.
Chỉ có điều hạng phổ thông có đường đi riêng biệt, ưu tiên lên xuống máy bay trước, hơn nữa còn có dịch vụ nhập cảnh nhanh chóng dành cho thương khách, vì thế cho dù là lên hay xuống máy bay đều có thể tiết kiệm lượng lớn thời gian.
Ngô Việt cũng không biết đám Triệu Húc Minh hiện tại đang ở đâu, nhưng hai bên đã không phải đi cùng một nơi vậy thì cũng không cần thiết phải đụng mặt nhau.
Phiên dịch đã liên hệ, vệ sĩ và xe bus cũng thuê xong, có thể trực tiếp đi từ sân bay đến hội trường thi đấu gần đây.
Dưới sự dẫn dắt của Ngô Việt, Đinh Cống và phiên dịch, mọi người rất nhanh đã tụ họp lại với hướng dẫn viên du lịch người bản địa và vệ sĩ.
Bốn người vệ sĩ ai nấy đều mặc âu phục và đi giày da, còn đeo cả kính râm, cho dù bị kéo qua đặt bên cạnh tổng thống cũng sẽ không có chút lạc lõng nào.
Phan Anh cảm khái từ tận nội tâm: “Cmn có thể diện quá đi mất….”
“Thật là một buổi sáng đẹp như mơ.”
Những thành viên khác cũng tỏ vẻ tràn đầy sự hưng phấn, ai nấy cũng đều tràn đầy năng lượng. Trên máy bay hơn mười tiếng đồng hồ nhưng không hề khiến bọn họ cảm thấy mệt mỏi, ngược lại còn nghỉ ngơi rất tốt, hiện giờ tinh lực dồi dào.
Ba nhiếp ảnh gia cũng quay chụp suốt cả quá trình, quay lại từng chút một hành trình của các thành viên từ Ma Đô đến Los Angeles, dù sao thì tiền đã đưa đủ rồi, họ cũng làm hết sức mình.
Trên xe bus, Phan Anh hỏi: “Khách sạn của chúng ta đặt ở đâu?”
Ngô Việt cười nói: “Ở gần hội trường, khách sạn Ritz-Carlton.”
Đinh Cống không do dự cảm khái: “Tiêu chuẩn ăn và ở bình quân đầu người mà tổng giám đốc Bùi đặt cho mọi người thật khó tin. Bỏ tiền của mình ra để ở khách sạn Ritz-Carlton thì ta không có vấn đề gì, nhưng nếu như bỏ ra cho 30 người ở, lại còn ở trong vòng một tháng… quá khoa trương rồi.”
Ngô Việt gật gật đầu: “Thực ra ta lúc đó cũng không nghĩ gì nhiều, tiêu chuẩn chỗ ăn ở mà tổng giám đốc Bùi đưa ra cũng cao quá rồi, ta thấy gần đây vừa hay có khách sạn Ritz-Carlton, về cách phương diện đều rất phù hợp liền đặt luôn.”
Đinh Cống có chút cạn lời.
Thần thật tốt!
Khách sạn Ritz-Carlton là một khách sạn cao cấp của làng nghỉ mát, cho dù là trong những khách sạn năm sao cũng được coi là một hạng tương đối xa xỉ, hơn nữa cách hội trường thi đấu chỉ cách một con phố, vị trí địa lý vô cùng tốt.
Bản thân Đinh Cống ở đương nhiên rất thoải mái, nhưng tổng giám đốc Bùi đã sắp xếp cho toàn bộ 30 người đều ở đây, đây quả là không có tình người.
Ngô Việt nhìn quanh mọi người một lượt rồi nói: “Buổi chiều mới có thể nhận phòng khách sạn, chúng ta đến nơi có thể gửi hành lý trước, sau đó đi ăn chút gì đó. Ở đây có đầu bếp đặc biệt cung cấp đồ Trung Quốc, để tránh tình trạng lạ nước lạ cái, sau này chúng ta đều ăn đồ Trung Quốc là chính.”
“Đương nhiên, trước khi giải vô địch thế giới chính thức bắt đầu có thể thưởng thức chút đặc sản địa phương để thay đổi.”
“Đến khách sạn mọi người có cần nghỉ ngơi chút không?”
Các tuyển thủ lũ lượt lắc đầu.
Đây thì có gì cần phải nghỉ ngơi? Ở trên máy bay sớm đã ăn uống no nê, ngủ tám tiếng đồng hồ, bây giờ ăn bừa cái gì cũng có thể bắt đầu huấn luyện được rồi!
Ngô Việt gật đầu: “Được, vậy chúng ta gửi hành lý trước, thu xếp ổn thỏa thì sẽ đi đến chỗ huấn luyện xem thử xem, đợi đến chiều quay lại làm thủ tục nhận phòng là được rồi.”