Cho nên mục tiêu của hai người về cơ bản chính là hoàn toàn xung đột, cho dù gặp mặt ước chừng cũng là nước đổ đầu vịt, Bùi Khiêm lại không thể nói thật với Mạnh Sướng, cuối cùng chỉ có thể lãng phí thời gian của mình.
Hạ Đắc Thắng gật đầu: “Được, tổng giám đốc Bùi, để ta đuổi hắn đi.”
...
Bên khác, trong phòng tiếp khách của đầu tư Viên Mộng.
Mạnh Sướng đang sốt ruột chờ Hạ Đắc Thắng trở về, quà cảm ơn mang đến vẫn nguyên xi chưa động, tất cả đều để một bên.
Khoảng thời gian này, hắn tuy rằng trên mặt ngoài vân đạm phong khinh, trên thực tế lại cực kỳ lo lắng.
Tổng giám đốc Bùi đột ngột bán đi tất cả cổ phần của Cô Gái Mì Lạnh đổi tiền rút khỏi, khiến cho người sáng lập hắn vô cùng bối rối, suýt nữa đã xảy ra chuyện lớn.
Cũng may Mạnh Sướng tố chất vượt trội, vừa lừa vừa dụ không để lòng tin của những nhà đầu tư nháy mắt sụp đổ, nhưng chuyện này cũng sinh ra ảnh hưởng cực kỳ ác liệt.
Chi tiêu thường ngày của Cô Gái Mì Lạnh rất lớn, dưới tình huống không kiếm được tiền, Mạnh Sướng chỉ có thể cẩn thận từng li từng tí giảm bớt một phần chi phí, còn không dám làm quá rõ ràng, chỉ lo bị người ta phát hiện.
Một khi tuôn ra loại tin tức “Cô Gái Mì Lạnh cắt giảm chi phí”, kẻ ngốc cũng cũng có thể nhìn ra Cô Gái Mì Lạnh hết tiền, sắp flop, đến lúc đó mới thật sự là xảy ra chuyện lớn.
Nhưng cho dù lại làm chuyện làm bên ngoài thế nào đi nữa, tiền vốn trên sổ sách sẽ không lừa người, chỉ dựa vào chút lợi nhuận của cửa hàng, hoàn toàn không cáng đáng nổi.
Mạnh Sướng lo nghĩ đêm không thể ngủ, dù sao thời gian mỗi khi qua một ngày, tình huống sẽ càng bất lợi với hắn hơn một chút.
Thậm chí Mạnh Sướng đều muốn buông bỏ, dứt khoát thuận theo tự nhiên, đợi chuỗi tài chính không chịu nổi thì trực tiếp tuyên bố Cô Gái Mì Lạnh phá sản, công ty trách nhiệm hữu hạn phá sản sẽ không liên lụy đến người sáng lập hắn, cùng lắm thì coi như là một giấc mơ, cáo già gặp phải cáo già cấp bậc cao hơn tổng giám đốc Bùi, thua cũng không coi như bị thiệt.
Nhưng ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc này, tổng giám đốc Bùi lại trở về!
Số tiền hai triệu tuy rằng không tính là quá nhiều, nhưng cũng giải quyết khẩn cấp của Mạnh Sướng, làm Cô Gái Mì Lạnh lại có thể tiếp tục hoạt động.
Hơn nữa lần này thái độ của tổng giám đốc Bùi vô cùng đáng suy nghĩ.
Dựa theo định giá cao mua cổ phần, không có ép giá, không có kịch bản, thậm chí không nói ra bất kỳ yêu cầu nào, quả thực giống như cho không tiền.
Điều này làm cho Mạnh Sướng cùng lúc cảm thấy nghi hoặc, lại tựa như nhìn thấy một tia rạng đông.
Nếu như tổng giám đốc Bùi lại bỏ vốn đầu tư lần nữa... có phải mọi người có thể coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra, lại tiếp tục vui vẻ chơi đùa không?
Mạnh Sướng rất rõ, Cô Gái Mì Lạnh phát triển đến giai đoạn trước mắt này, độ hot đã kéo dài một khoảng thời gian, nổi tiếng cũng có, chuyện làm bên ngoài cũng đều làm không thành vấn đề, có thể tìm được kẻ đổ vỏ hay không, thì phải xem đợt lừa dối cuối cùng này.
Hai triệu này của tổng giám đốc Bùi tuy rằng không nhiều, nhưng cũng làm Mạnh Sướng lần nữa nhìn thấy hy vọng.
Hơn nữa hôm nay Mạnh Sướng nhìn thấy Weibo của câu lạc bộ FV trên mạng, biết tổng giám đốc Bùi vô cùng hào phóng với câu lạc bộ FV, để bọn họ ngồi khoang thương gia, ở khách sạn 5 sao, nhóm lớn như vậy, toàn bộ kinh phí của hành trình Los Angeles ít nhất cũng chừng mấy triệu.
Hiển nhiên tổng giám đốc Bùi rất rộng rãi, rất hào phóng, trong tay còn có tiền.
Có nhiều tiền như vậy, thà cho câu lạc bộ Esports đi nước ngoài ăn nhậu chơi bời mất tiền ngu, cũng không đầu tư cho Cô Gái Mì Lạnh, điều này có chút không thể nào nói nổi nhỉ?
Cho nên, Mạnh Sướng cảm thấy bên tổng giám đốc Bùi vẫn có thể lại tranh thủ, tổng giám đốc Bùi tiền đều cho, bỏ ra mười phút để gặp mặt, không quá đáng chứ?
Mạnh Sướng chờ đợi trong lo lắng, Hạ Đắc Thắng trở về.
“Thế nào, giám đốc Hạ?” Mạnh Sướng lập tức đứng dậy hỏi.
Hạ Đắc Thắng khẽ lắc đầu: “Xin lỗi, tổng giám đốc Bùi không có thời gian gặp ngươi, tốt nhất là mời về cho.”
Mạnh Sướng há hốc miệng, nhất thời có chút mê man.
Thế mà bị từ chối?
Tổng giám đốc Bùi tiền cũng cho rồi, nhưng gặp mặt thì ngay cả năm phút cũng không muốn cho? Đây là tình huống thế nào?
Thái độ của tổng giám đốc Bùi bây giờ với Cô Gái Mì Lạnh, rốt cuộc là gì?
“Giám đốc Hạ, thật sự không thể tranh thủ một chút nữa sao?” Mạnh Sướng vẫn chưa từ bỏ ý định.
Hạ Đắc Thắng thở dài, lắc đầu nói: “Tổng giám đốc Bùi từ trước đến giờ đều là nói một không hai, chuyện đã nghĩ kỹ ai khuyên cũng vô dụng, hắn nói không gặp thì là không gặp, hỏi lần nữa cũng chỉ sẽ tạo thành hiệu quả ngược, trở về đi thôi.”
Mạnh Sướng há miệng, muốn nói lại thôi.
Rất không cam lòng, nhưng lại không thể làm gì, chỉ có thể yên lặng xoay người rời đi.
Hạ Đắc Thắng cầm tất cả những món quà quý giá Mạnh Sướng mang đến lên, đưa trở lại: “Những món quà này cũng không cần thiết, tổng giám đốc Bùi sẽ không nhận.”
Mạnh Sướng vốn muốn từ chối, nhưng nhìn thấy thái độ của Hạ Đắc Thắng vô cùng kiên quyết, không thể làm gì khác hơn là đưa tay nhận lấy.
...
Rời khỏi đầu tư Viên Mộng, Mạnh Sướng mang theo quà tặng, cảm thấy hết sức mê man.
Một chút ngọn lửa hy vọng nhỏ vừa dấy lên, lại bị lời từ chối của tổng giám đốc Bùi vô tình dập tắt.
Không biết tại sao, Mạnh Sướng đột nhiên có một loại cảm giác bản thân gặp phải badboy.
Tổng giám đốc Bùi rốt cuộc là có ý gì?
Đầu tư rồi lại bán; lại đầu tư, lại bán...
Mấu chốt là vĩnh viễn không dự đoán được hành động tiếp theo của tổng giám đốc Bùi rốt cuộc là gì, dự đoán hắn tiếp tục bỏ vốn đầu tư, hắn đột nhiên vội vàng hoảng loạn bán rẻ; dự đoán hắn sẽ không bỏ vốn đầu tư nữa, lại không hiểu sao đưa tới hai triệu.
Tách rồi lại hợp, làm thế nào cũng không cắt đứt được, cmn khó hiểu thật.