Mỗi lần khi Mạnh Sướng được những nhà đầu tư ưu ái, sắp thành công, tổng giám đốc Bùi sẽ giội lên một chậu nước lạnh; mà mỗi lần khi bên Mạnh Sướng sắp đốt sạch tiền, sắp không kiên trì nổi, tổng giám đốc Bùi sẽ lại đầu tư một khoản tiền, tiếp thêm cho hắn.
Đây không phải nói rõ...
Tổng giám đốc Bùi thực ra coi trọng năng lực của Mạnh Sướng, nhưng không coi trọng nhân phẩm của hắn?
Hay là tổng giám đốc Bùi cho rằng, Mạnh Sướng tâm tư không ở trên chính đạo, cho nên muốn dùng phương thức này giáo huấn hắn một phen?
Trong chớp mắt, Lý Thạch có rất nhiều ý nghĩ, một loạt hành động trước đó của tổng giám đốc Bùi dường như có một lời giải thích tương đối hợp lý.
Mạnh Sướng không hề biết mấy chuyện này, nhưng nhìn vẻ mặt của Lý Thạch, hiển nhiên tin tức hắn bí mật mang theo này, Lý Thạch thành công cảm nhận được.
Nếu đã như vậy, vậy thì tức là Lý Thạch vẫn có khả năng đầu tư!
Quả nhiên, sau khi Lý Thạch suy nghĩ giây lát thì nói: “Ta đúng là có ý đầu tư cho Cô Gái Mì Lạnh một khoản tiền, nhưng mà...”
Nghe được nửa câu đầu, Mạnh Sướng vốn rất mừng rỡ, nhưng nghe được chữ “nhưng mà” này, Mạnh Sướng lại nháy mắt bị tạt một chậu nước lạnh.
Lý Thạch không lập tức nói ra nửa câu sau, mà là thừa nước đục thả câu, hỏi: “Giám đốc Mạnh, ngươi có tự tin với kiểu mẫu của Cô Gái Mì Lạnh không?”
Mạnh Sướng gật đầu: “Đương nhiên là có tự tin. Chẳng qua... chuyện như lập nghiệp vẫn tồn tại tỷ lệ thất bại nhất định.”
Lý Thạch suy nghĩ trong chốc lát, nói: “Ta và Tiết Triết Bân có thể đầu tư cho ngươi tám triệu, nhưng có một điều kiện, chính là phải ký một thỏa thuận bổ sung: Cá nhân ngươi nhất định phải gánh chịu trách nhiệm chung và liên đới vô hạn với nợ nần của công ty.”
Nghe được lời này, Mạnh Sướng không khỏi hơi cau mày.
Trách nhiệm chung và liên đới vô hạn, chỉ cần là học sinh tiểu học biết chữ nghe được mấy chữ này, đều sẽ cảm thấy lạnh sống lưng.
Cái gọi là trách nhiệm chung và liên đới vô hạn chính là công ty lỗ tiền, người sáng lập hắn phải dùng tài chính cá nhân gánh chịu.
Theo lý mà nói, công ty bình thường đều là công ty trách nhiệm hữu hạn, Mạnh Sướng cho dù làm hư hại công ty, cũng chỉ là công ty phá sản, cá nhân hắn sẽ không gánh nợ trên lưng.
Nhưng nếu như là trách nhiệm vô hạn, nợ nần của công ty sẽ chuyển tới trên người Mạnh Sướng.
Tình huống như này giới lập nghiệp rất nhiều, người sáng lập động một chút là trên lưng mắc nợ mấy trăm triệu biến thành người bị chấp hành, cũng là bởi vì ký thỏa thuận VAM, thỏa thuận mua lại cổ phần, hoặc là gánh chịu trách nhiệm chung và liên đới vô hạn.
Mà nguyên do Mạnh Sướng vẫn không lấy được quá nhiều đầu tư, cũng là bởi vì hắn kiên trì không ký bất kỳ thỏa thuận VAM hoặc là thỏa thuận mua lại cổ phần nào.
Bởi vì thỏa thuận VAM vừa ký, rất có khả năng là lấy được bao nhiêu đầu tư cuối cùng gánh lấy bấy nhiêu nợ nần, đối với hắn mà nói nguy hiểm quá lớn, không thể tiếp nhận.
Nhưng điều kiện tổng giám đốc Lý đưa ra này, lại không giống lắm với điều kiện của nhà đầu tư khác, nói một cách công bằng, rõ ràng nhân từ hơn rất nhiều.
Bởi vì tổng giám đốc Lý cũng không đòi hỏi thỏa thuận VAM với Mạnh Sướng, cũng không yêu cầu Mạnh Sướng nhất định phải mua lại tất cả cổ phần trong tương lai, nôn hết khoản đầu tư lấy được ra, mà chỉ yêu cầu Mạnh Sướng gánh chịu trách nhiệm chung và liên đới vô hạn với nợ nần của công ty.
Nói cách khác, nợ nần công ty thiếu phải do Mạnh Sướng trả, nhưng những cổ phần này đều nằm trong tay nhà đầu tư.
Mạnh Sướng rơi vào trầm tư.
Nếu như công ty chưa từng xuất hiện vấn đề nợ nần, thành công lấy được tiền của càng nhiều nhà đầu tư, hắn tìm được kẻ đổ vỏ đổi tiền rút khỏi, đó tự nhiên là tất cả đều vui vẻ;
Nếu như công ty thật sự xảy ra vấn đề, tiền nợ nhiều lắm cũng chỉ như tiền thuê nhà, tiền lương công nhân, tiền hàng của nhà cung ứng, nhiều nhất cũng là mấy triệu, hơn một triệu gì đó.
Sẽ không xuất hiện loại tình huống cá nhân mắc nợ mấy trăm triệu, cả đời nợ tiền không trả kia.
Nếu như dựa vào thái độ lẩn tránh bất cứ nguy hiểm nào để suy nghĩ, số tiền đó không nên lấy. Nhưng đối với Mạnh Sướng mà nói, đây đã là khoản đầu tư có lời nhất hắn gần đây có thể lấy được ngoài của tổng giám đốc Bùi ra.
Nếu như Cô Gái Mì Lạnh chưa hoàn toàn đâu ra đấy thì cũng thôi, nhưng đã đến nước này, chẳng lẽ phải từ bỏ?
Là một con bạc, Mạnh Sướng thực sự không cách nào đưa ra loại quyết định tàn khốc này.
Trong quá trình Mạnh Sướng triển khai hoạt động của Cô Gái Mì Lạnh, trên thực tế là đang không ngừng đặt kỳ vọng, đặt kỳ vọng càng nhiều, từ bỏ càng khó. Hắn vốn chỉ là một người làm công bình thường, hoàn toàn không có tư cách tham dự loại trò chơi tư bản này, ngay cả tư cách lên bàn đánh bài cũng không có.
Từng bước đi tới, tuy rằng trên đường xảy ra một vài vấn đề, nhưng chip trên bàn đánh bài càng ngày càng nhiều, tựa như chỉ cần kiên trì thêm chút nữa là có thể đóng gói lấy đi phần lớn chip trong đó...
Dưới tình huống như vậy, nội tâm vẫn kiên định của Mạnh Sướng cũng khó mà tránh khỏi xuất hiện một chút buông lỏng, bằng lòng gánh chịu mức độ nguy hiểm nhất định vì chip đã đặt kỳ vọng.
Sau khi suy nghĩ hết lần này đến lần khác, Mạnh Sướng nói: “Tổng giám đốc Lý, điều kiện của ngươi ta có thể suy xét, nhưng trước tiên phải xem hợp đồng đầu tư cụ thể.”
Lý Thạch mỉm cười gật đầu: “Đương nhiên.”
...
Thời gian bản địa Los Angeles 2 giờ chiều.
Ba câu lạc bộ đều ở quán net huấn luyện, chỉ có điều câu lạc bộ FV là ở tầng hai, hai câu lạc bộ khác ở góc tầng một.
Các tuyển thủ của hai câu lạc bộ vừa dùng acc VIP của công ty Finger tiến hành mấy ván rank cao, lúc này đang đợi luyện tập thi đấu với đội ngũ Âu Mỹ.
Hai đội ngũ này mặc dù đang huấn luyện chung, song vẫn vô cùng ăn ý duy trì khoảng cách nhất định ở tầng một quán net này.
Nguyên nhân rất đơn giản, bọn họ cũng phải đề phòng lẫn nhau.