Thành Nhà Giàu Nhất Bắt Đầu Từ Thua Lỗ Game (Dịch Full)

Chương 153 - Chương 153. Tổng Giám Đốc Bùi… Là Người Cô Độc

Chương 153. Tổng giám đốc Bùi… là người cô độc
Chương 153. Tổng giám đốc Bùi… là người cô độc

Bao Húc đã tối ưu hóa “Quỷ Tướng” và “Pháo Đài Trên Biển” xong nên dạo này được dịp rảnh rỗi.

Lữ Minh Lượng đưa “Người Chế Tác Trò Chơi” cho Bao Húc trải nghiệm đầu tiên.

Dù sao hắn cũng là người test chuyên nghiệp hàng đầu của công ty và là người có thể hiểu được ý đồ của tổng giám đốc Bùi nhất!

Tâm lý Lữ Minh Lượng rất hoang mang nên cần chút lòng tin từ đại lão.

Bao Húc nghiêm túc chơi hết một lượt.

Hắn không thử hết tất cả các kết cục vì như thế rất mất thời gian, chỉ cần chọn theo bản năng là được nên chỉ trải nghiệm được hai ba kết cục.

“Sao, anh Bao cảm thấy game này thế nào? Có chỗ nào cần sửa không?” Lữ Minh Lượng hỏi.

Bao Húc không đáp ngay.

Một lát sau Bao Húc hỏi ngược lại: “Mọi người thấy sao?”

Đương nhiên “các ngươi” chính là Lữ Minh Lượng cùng tất cả nhân viên phụ trách nghiên cứu và phát triển “Người Chế Tác Trò Chơi”.

Lữ Minh Lượng thoáng do dự rồi quyết định trả lời một cách trung thực: “Rất nhiều người cảm thấy… game này hơi đơn điệu. Ngoài Lâm Vãn ra, những người khác không có lòng tin với game này.”

“Tuy nói game này do tổng giám đốc Bùi đích thân thiết kế nhưng cứ có cảm giác… không đủ động lực chơi cho lắm…”

Tâm trạng Lữ Minh Lượng hết sức xoắn xuýt.

Một là khó xử và xấu hổ.

Nghĩ đến game trước, hai người Hoàng Tư Bác và Bao Húc làm ra “Pháo Đài Trên Biển” mới lần đầu đã thành công!

Kết quả đến lượt mình, nhận việc của Hoàng Tư Bác nhưng phải để tổng giám đốc Bùi tự chỉnh sửa…

Hắn cứ cảm thấy hình như mình tạ quá, cực kỳ mất mặt.

Mặt khác, hắn lo lắng tự đáy lòng.

Cách chơi là do tổng giám đốc Bùi thiết kế, đồ họa do đại lão Nguyễn Quang Kiến phác thảo. Xét trên mọi phương diện, game này phải là một game cực hot.

Nhưng trong lúc trải nghiệm, hắn không hề có linh cảm “nó sẽ thành game hot”. Ngược lại, nhiều người trong tổ thiết kế đều cảm thấy nó rất đơn điệu!

Tâm trạng mâu thuẫn kiểu này khiến Lữ Minh Lượng vẫn luôn thấp thỏm.

Hắn lại không thể đi hỏi thẳng tổng giám đốc Bùi nên mới muốn nghe ý kiến của Bao Húc.

Bao Húc suy ngẫm một lúc.

“Ta cảm thấy suy nghĩ này của các ngươi giống kiểu người trong cuộc nên không tỏ tường.”

“Các ngươi đã được xem trước kịch bản trò chơi, đã biết rõ mồn một các lựa chọn, như kiểu bị spoil trước ấy nên đương nhiên cảm nhận sẽ không nhạy bén.”

“Là một người quan sát từ bên ngoài, ta cảm thấy game này hết sức thú vị, vô cùng đặc biệt.”

Lữ Minh Lượng sững sờ, hắn không ngờ Bao Húc lại đánh giá cao đến vậy.

Hết sức thú vị?

Vô cùng đặc biệt?

Nội dung có vẻ rất bình thường nhưng quan trọng là câu đó được nói ra từ miệng ai!

Bao Húc là ai? Hắn là đại thần làm chủ toàn game, đã chơi rất nhiều game, tầm nhìn rộng mở hơn người chơi bình thường nhiều.

Giống cô gái “Pháo Đài Trên Biển” thêm vào kia.

Đối với nhiều người chơi trong nước, họ mới gặp cách chơi này lần đầu.

Nhưng Bao Húc lại thiết kế ra là vì hắn từng thấy, từng chơi trong game nước ngoài lâu rồi.

Đây là sự khác biệt về tầm nhìn.

Bao Húc từng chơi nhiều game như vậy mà hắn cũng cảm thấy “vô cùng đặc biệt” thì có thể thấy game “Người Chế Tác Trò Chơi” này thực sự vô cùng đặc biệt!

Nhưng Bao Húc vẫn chưa nói xong.

Hắn lại nghiêm túc bổ sung: “Nhưng không có nghĩa là game này có thể kiếm lời.”

“Ta nghĩ lần này tổng giám đốc Bùi muốn thử kiểu uyên thâm ít người hiểu, có thể vì nó mà phong thần, cũng có thể sẽ có kết cục thê thảm. Tất cả đều phụ thuộc vào phản ứng của thị trường.”

“Mong anh Bao chỉ bảo.” Lữ Minh Lượng khiêm tốn lắng nghe.

Bao Húc chỉnh lại mạch suy nghĩ một chút.

“Ta cũng chỉ có thể dựa vào kinh nghiệm game có hạn của mình để phỏng đoán ý đồ của tổng giám đốc Bùi thôi.”

“Ta cảm thấy tổng giám đốc Bùi luôn là một người rất cô độc.”

Lữ Minh Lượng sững sờ: “Tổng giám đốc Bùi là người rất cô độc? Sao ngươi lại thấy vậy? Ta thấy… tổng giám đốc Bùi vẫn rất vui vẻ cởi mở mà.”

“Vậy sao?” Bao Húc hỏi ngược: “Ngươi nhớ trạng thái của tổng giám đốc Bùi lúc cả công ty tụ tập ăn tiệc lần trước không?”

Lữ Minh Lượng bị hỏi khó rồi.

Hắn cẩn thận nhớ lại.

Lần trước tụ tập ăn uống là để chúc mừng việc nghiên cứu và phát triển thành công “Pháo Đài Trên Biển” nên tổng giám đốc Bùi dẫn mọi người đi ăn buffet hơn bốn trăm một người.

Vì bữa đó vui quá nên đến giờ Lữ Minh Lượng vẫn nhớ rõ.

Lúc đó tổng giám đốc Bùi thế nào?

Thật sự chẳng có ấn tượng gì cả.

Thử cố nhớ lại lần nữa.

“Hình như… lúc đó tổng giám đốc Bùi vẫn luôn ngồi im một chỗ, cũng không ăn uống gì nhiều như thể chất chứa tâm sự, đang mải suy nghĩ gì đó…”

Lữ Minh Lượng nhìn về phía Bao Húc.

Bao Húc gật đầu: “Đúng rồi, trong môi trường như vậy mới có thể thấy được trạng thái tâm lý thực sự của một người.”

“Bình thường ở công ty, trước mặt chúng ta tổng giám đốc Bùi đều rất hiền hòa là vì tổng giám đốc Bùi là lãnh đạo, lúc nào cũng lan truyền trạng thái tinh thần tốt nhất đến chúng ta để cổ vũ chúng ta.”

“Nhưng trường hợp như tụ tập ăn uống lại khiến người thật sự cô độc trong lòng sẽ ít nhiều bộc lộ cảm xúc bản thân!”

“Ngươi nghĩ kỹ lại đi, lúc đó ‘Pháo Đài Trên Biển’ nghiên cứu phát triển xong thành công rực rỡ, trước mặt mọi người toàn là món ngon vật lạ. Xét từ mọi khía cạnh đều chẳng có lý do gì để lo lắng ưu phiền, không màng cơm nước phải không?”

“Điều gì có thể khiến tổng giám đốc Bùi sa sút như vậy?”

“Chỉ có thể là cảm giác cô độc trong lòng hắn!”

Lữ Minh Lượng chớp chớp mắt cảm thấy hình như cũng có lý.

Phân tích về tình về lý, trạng thái tinh thần của tổng giám đốc Bùi lúc đó có vấn đề thật!

Bao Húc nói tiếp: “Với lại gần đây đang tối ưu hóa ‘Quỷ Tướng’ và ‘Pháo Đài Trên Biển’, ta cũng cảm nhận được cảm xúc tương tự. Chắc là từ lúc thiết kế nền tảng, tổng giám đốc Bùi đã chất chứa nó sâu trong linh hồn game rồi!”

“Ví dụ như ‘Quỷ Tướng’. Vì sao lại định giá là mười đồng, thẻ trọn đời ba mươi đồng? Ta nghĩ đây là một loại trào phúng vô tình đối với ngành game.”

“Tổng giám đốc Bùi vốn nghĩ loại game này chẳng đáng tiền đến thế! Một tấm card tận mấy trăm, một nghìn? Lừa đảo!”

Hết chương 153.
Bình Luận (0)
Comment