Nhưng đối với Bùi Khiêm, hắn biết rõ mồn một tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.
Vầng sáng spoil chiếu rọi trăm phần trăm như vậy thì chơi game có thể vui nổi không?
Giống như xem một bộ phim trinh thám vậy, bản thân đã biết trước kết quả cũng như ai là hung thủ thì đương nhiên độ xuất sắc của quá trình sẽ giảm.
Nên Bùi Khiêm nhắm mắt nhắm mũi chạy hết một lượt tiến trình game, hắn trải nghiệm mấy kết cục rồi đưa ra một kết luận.
Chán chết đi được!
Game không có cách chơi đặc biệt, chỉ điều khiển nhân vật chạy lung tung hết phòng này đến phòng khác.
Mỗi lần chạy đến phòng mới chỉ có thể quan sát bài trí trong phòng, nghe những lời dẫn cà khịa mình.
Ngoài ra không còn cách chơi nào khác!
“Ừm, không tồi, game lần này làm được lắm.”
“Quả nhiên đích thân ta ra tay mới ổn!”
Bùi Khiêm yên tâm rồi. Với tình hình trước mắt, game này không cần thay đổi gì hết, phát hành là flop, ngồi đợi lỗ là xong!
……
Trong khi đó, những người khác trong công ty đều đang bận bịu.
Mã Nhất Quần đã chính thức nhậm chức. Công việc chính thức đầu tiên của hắn chính là chơi game “Người Chế Tác Trò Chơi”!
Nhưng chỉ trải nghiệm mà thôi.
Lữ Minh Lượng bảo Mã Nhất Quần quan sát thêm, học hỏi thêm nhưng không định để hắn đưa ra đề nghị và ý kiến nào, càng không cho hắn tham gia chỉnh sửa game.
“Công ty này… thật là đặc biệt.”
Mã Nhất Quần không khỏi cảm thán.
Môi trường làm việc vượt trội, không khí làm việc hài hòa, đãi ngộ lương bổng cao hơn hẳn trong ngành…
Mấy điều này Mã Nhất Quần đều từng nghe người anh em Hoàng Tư Bác kể nên không thấy ngạc nhiên lắm.
Điều khiến hắn ngạc nhiên là cách làm việc của công ty này!
Hắn vẫn nhớ như in ngày đầu tiên nhậm chức ở game Thương Dương.
Hắn vừa nhậm chức ngồi chưa ấm mông, Lão Lưu giám đốc đã ném một đống tài liệu game cho hắn làm.
Không chỉ dẫn cũng chẳng dặn dò.
Yêu cầu chẳng đâu vào đâu, tiêu chuẩn mơ hồ.
Ngoài deadline, tất cả những thứ khác đều để Mã Nhất Quần tự do phát huy.
Tóm lại toàn là làm việc!
Nhưng Đằng Đạt thì khác hẳn.
Chẳng ai sắp xếp việc gì cho hắn cả, chỉ có sáu chữ: “Xem cho kỹ, học cho tốt!”
Muốn nhanh chóng bước vào trạng thái làm việc?
Xin lỗi, không có chuyện đó đâu.
“Quả nhiên đây chính là điểm khác biệt về lề lối sao?”
“Bên Game Thương Dương làm việc không có chút kỹ thuật nào cả nên người mới như ta cũng có thể lên tay nhanh, tuyển người mới toàn để sai vặt.”
“Còn bên Đằng Đạt làm việc cần có trình độ cao nên người mới chỉ phải học hỏi! Với lại quá trình học hỏi cũng kéo dài rất lâu…”
“Haiz, như thể trở về thời cấp ba vậy, căng thẳng quá, áp lực quá.”
Mã Nhất Quần không khỏi càng kính nể Đằng Đạt hơn.
Sau khi chơi xong “Người Chế Tác Trò Chơi” một lần, Mã Nhất Quần cảm thấy rất đặc biệt.
Chưa thấy game kiểu này bao giờ!
Hình như nó không thuộc kiểu game thường thấy trên thị trường, nếu game này ở bên Game Thương Dương chắc chắn sẽ bị ông chủ loại.
Không có tiền lệ, nguy hiểm quá lớn, tuyệt đối sẽ không đầu tư!
Nhưng hình như chuyện này ở Đằng Đạt lại rất bình thường.
Ông chủ đi đầu trong việc đổi mới, nhân viên phối hợp chặt chẽ!
E rằng mức độ ăn ý này không thể hình thành trong thời gian ngắn được.
Ở Game Thương Dương, Mã Nhất Quần thường nghe thấy vài đoạn đối thoại như “Có tiền lệ thành công không”, “Đạo game nào”, “Đủ chi phí không”, ...
Nhưng ở Đằng Đạt thì chưa từng nghe thấy.
Hình như tất cả mọi người đều vô cùng ăn ý, cố gắng vì một mục tiêu chung.
Tóm lại bốn chữ, không rõ nhưng đỉnh.
Mã Nhất Quần cảm thấy mình còn phải học hỏi rất nhiều điều.
“Thảo nào không cho ta làm việc, ra là vì năng lực của ta quá kém!”
“Nhất định phải cố gắng học hỏi, ra sức tiếp thu, nỗ lực đuổi kịp mạch suy nghĩ của tổng giám đốc Bùi và Đằng Đạt!”
Mã Nhất Quần thầm hạ quyết tâm.