“Nói cách khác, thu nhập của quán cà phê Internet cùng lắm cũng chỉ đủ để phát lương cho nhân viên và trả tiền điện tiền nước thôi. Khoản chi lớn nhất là tiền thuê mặt bằng căn bản chẳng thu lại được đồng nào chứ đừng nói đến việc thu hồi tiền vốn ban đầu...”
“Trương Nguyên đã đưa ra một vài đề nghị, ta cảm thấy có thể cân nhắc, ngươi xem...”
Mã Dương lấy ra một quyển sổ nhỏ muốn nói với Bùi Khiêm về những đề nghị của Trương Nguyên.
Đơn giản chỉ là hạ giá, tổ chức chương trình khuyến mãi...
Trong lòng Bùi Khiêm mừng như điên, lập tức giơ tay ra hiệu Mã Dương dừng lại.
Một tháng lỗ ba trăm nghìn?
Tốt quá!
Quả nhiên vẫn là anh em khiến mình yên tâm mà!
Mã Dương hơi không hiểu ý của Bùi Khiêm.
Bùi Khiêm cố gắng không cười, hắn nghiêm túc nói: “Ta đã nói với ngươi rồi, đừng để ý tới mấy thứ này, điều này chứng tỏ quán cà phê Internet của chúng ta đang đi đúng hướng!”
Mã Dương hơi ngơ ngác: “Hả? Một tháng lỗ ba trăm nghìn đấy! Thế mà là đang đi đúng hướng sao?”
Bùi Khiêm gật đầu: “Không sai. Chính sự tồn tại của quán cà phê internet Netfish đã là một hình thức tuyên truyền cao cấp rồi!”
“Ngươi nghĩ đi, mặc dù khách hàng của quán cà phê internet Netfish không nhiều nhưng có phải khách hàng đều khá hài lòng với hoàn cảnh của quán cà phê Internet không?”
Mã Dương suy nghĩ một hồi: “Hình như... tương đối hài lòng.”
Đây chẳng phải nói nhảm sao.
Ai có thành kiến rất lớn với giá cả thì họ chỉ liếc mắt nhìn biển hiệu rồi đi chứ căn bản sẽ không trở thành khách của quán cà phê Internet.
Những người nhìn giá trên biển rồi mà vẫn đi vào đều là người có thu nhập cao, đủ khả năng chi trả chi phí cao ở đây.
Những người này chắc chắn sẽ hài lòng với hoàn cảnh của quán cà phê Internet rồi, bởi vì ít người chứ sao!
Năm mươi máy tính cao cấp tùy ý chọn, vị trí đẹp trong khu cafe tùy ý chọn, nhiều khi nhân viên phục vụ còn nhiều hơn cả khách hàng, đây tuyệt đối là phục vụ kiểu một một...
Có thể không hài lòng sao!
Bùi Khiêm gật đầu rồi nói: “Thế nên tạm thời lỗ cũng không sao, chúng ta làm vậy là đang bỏ tiền ra mua danh tiếng!”
“Đợi danh tiếng đi lên rồi, còn sợ không có khách hàng sao?”
“Giờ hạ giá để thu hút những người không phải khách hàng mục tiêu thế sau này muốn tăng giá thì tăng kiểu gì?”
“Vậy nên như hiện tại cũng rất tốt, chắc chắn phải kiên định!”
Nhìn vẻ mặt vô cùng kiên định của Bùi Khiêm, Mã Dương gãi gãi đầu.
Hình như... cũng có lý.
“Được... Ta nghe theo ngươi hết...” Mã Dương uể oải nói.
Quán cà phê internet Netfish thua lỗ đã cho Bùi Khiêm uống một viên thuốc an thần.
“Cuộc sống thường ngày của Tổng giám đốc Bùi” và “Người Chế Tác Trò Chơi” đều lờ mờ xuất hiện dấu hiệu lật xe.
Nếu quán cà phê internet Netfish có chuyện nữa thì trái tim nhỏ bé của Bùi Khiêm không chịu đựng nổi thật.
May mà Mã Dương không bao giờ làm người ta thất vọng!
Bùi Khiêm hơi bình tĩnh lại.
Điều hắn lo lắng nhất bây giờ vẫn là “Người Chế Tác Trò Chơi”.
Quán cà phê Internet liên tục thua lỗ, một tháng ba trăm nghìn cũng không ít nhưng chỉ có thể xem như dệt hoa trên gấm chứ không thể giải quyết dứt điểm.
Còn về “Cuộc sống thường ngày của Tổng giám đốc Bùi”… Bùi Khiêm chỉ có một hy vọng duy nhất đối với nó là đừng chèn quảng cáo.
“Sau đó phải tiếp tục để ý đến ‘Người Chế Tác Trò Chơi’, tuyệt đối không thể để xuất hiện bất kỳ sai phạm nào!”
“Chắc chắn phải tiếp thu bài học từ ‘Pháo Đài Trên Biển’.”
“Trước đó ta không vào chơi ‘Pháo Đài Trên Biển’ mà chỉ xem chế độ cốt truyện, nhìn thấy Hỏa Kỳ Lân có giá 888 thì tưởng mọi chuyện ổn cả rồi, kết quả lại chẳng phải vậy!”
“Lần này nhất định mình phải chạy hết một lượt từ đầu tới cuối!”
Nghĩ đến đây, Bùi Khiêm thấy hơi lo.
Người ta đều nói tiền khó kiếm cớt khó ăn.
Nhưng sao ta muốn thua lỗ mà cũng khó vậy?
……
Ngày 25/3.
“Người Chế Tác Trò Chơi” chính thức phát triển xong, bắt đầu bước vào giai đoạn điều chỉnh ưu điểm và sửa bug.
Bùi Khiêm cố ý đòi tổ nghiên cứu và phát triển cài đặt phiên bản mới nhất của game vào máy mình để chơi thử từ đầu!
Dù biết rõ các lựa chọn, các kết cục như lòng bàn tay nhưng Bùi Khiêm vẫn muốn trải nghiệm một cách hoàn chỉnh.
Ngày bán game đã định là ngày 1/4.
Phát hành vào ngày Cá tháng tư là buông thả vậy đấy!
Trước ngày 1/4 nếu Bùi Khiêm phát hiện trong game này có nhân tố gì đó có thể dẫn đến việc nó sẽ hot… thì vẫn kịp sửa vội trong thời gian chưa đến một tuần.
Về việc tuyên truyền…
Bùi Khiêm vốn từ bỏ đấu tranh rồi.
Khác với hai lần trước, bây giờ Đằng Đạt đã là công ty game có chút danh tiếng.
Nhất là dư luận về “Quỷ Tướng” và “Pháo Đài Trên Biển” đã tích góp cho Đằng Đạt không ít độ nổi tiếng.
Đến giờ tất cả game của Đằng Đạt đều phát hành trên nền tảng game chính thức. Một khi “Người Chế Tác Trò Chơi” được phát hành, chắc chắn sẽ có người chơi “Quỷ Tướng” và “Pháo Đài Trên Biển” chạy sang chơi!
Tình hình thế này dù có tuyên truyền hay không thì cũng chẳng ảnh hưởng mấy đến game “Người Chế Tác Trò Chơi”.
Quan trọng là vẫn phải xem bản thân game.
Bùi Khiêm làm nhiều nội dung trào phúng người chơi như thế, đây chính là sức mạnh lớn nhất của hắn rồi!
Bùi Khiêm bắt đầu chơi game từ đầu.
Tỉ mỉ thưởng thức từng nút thắt, từng kết cục, từng lời dẫn.
“… Lữ Minh Lượng lồng tiếng cũng không tồi nhỉ? Cái giọng vừa bỉ ổi vừa gợi đòn này lồng kiểu gì vậy.”
“Đơn điệu vãi.”
“Chơi chẳng có gì thú vị thật.”
“Quan trọng là mấy lời dẫn này cứ khịa ta suốt, ta có thể đánh Lữ Minh Lượng một trận không…”
“Bao giờ mới chạy xong đây…”
“Kiên trì…”
Bùi Khiêm cảm thấy hốt hoảng trong lòng, “Người Chế Tác Trò Chơi” có hiệu quả khuyên hắn out game cực mạnh.
Tuy có bản phác thảo thiết kế ý tưởng do Nguyễn Quang Kiến đích thân ra tay, phong cách đồ họa cả game cũng khá độc đáo nhưng đối với Bùi Khiêm nó lại vô cùng nhàm chán.
Vì sao?
Vì tất cả lựa chọn, tất cả lời dẫn đều do Bùi Khiêm tự viết!
Đi đến một căn phòng, đối mặt với n lựa chọn.
Đối với người chơi, mỗi lựa chọn sau mỗi cách cửa đều là ẩn số.