Thành Nhà Giàu Nhất Bắt Đầu Từ Thua Lỗ Game (Dịch Full)

Chương 150 - Chương 150. Nhất Định Đừng Để Hắn Làm Việc!

Chương 150. Nhất định đừng để hắn làm việc!
Chương 150. Nhất định đừng để hắn làm việc!

Vậy nên Bùi Khiêm phải bảo đảm Mã Nhất Quần không có việc gì để làm mới được.

Thấy tổng giám đốc Bùi bước tới, Lữ Minh Lượng hết sức trịnh trọng đứng dậy hỏi: “Tổng giám đốc Bùi có gì dặn dò không ạ?”

Gần đây Bùi Khiêm không thường xuyên đến công ty lắm vì hắn hơi bận.

“Một ngày bình thường của Tổng giám đốc Bùi” phải quay tiếp, hơn nữa dạo này còn thường xuyên phải quay ngoại cảnh.

Trường học đã khai giảng rồi, cứ dăm ba hôm Bùi Khiêm lại phải đến lớp nghe giảng.

Thỉnh thoảng Bùi Khiêm cũng tạt qua quán cà phê Internet, hễ phát hiện quán có dấu hiệu hot lên là hắn phải dập tắt ngay từ trong trứng nước.

Vậy nên Bùi Khiêm cảm thấy hơi nhọc lòng.

Những nhân viên này chẳng ai giúp hắn bớt lo cả!

“Không có việc gì đâu, ta chỉ bảo ngươi một tiếng thôi. Công ty chúng ta mới tuyển một nhân viên kế hoạch cốt truyện.” Bùi Khiêm tùy ý nói.

Lữ Minh Lượng lập tức hiểu ý: “Ta hiểu rồi tổng giám đốc Bùi, ta lập tức bảo hắn viết lại toàn bộ văn án của ba game kia!”

“Không không không không, ý ta không phải vậy!” Bùi Khiêm vội vàng lắc đầu, “Ý ta là hắn là người mới chưa quen với game, tháng này đừng giao việc gì cho hắn, để hắn tự do học tập là được hiểu chưa?”

“Nhất là đừng để hắn chỉnh sửa bất kỳ tình tiết hay nội dung gì trong văn án của ‘Người Chế Tác Trò Chơi’!”

Lữ Minh Lượng hơi ngơ ngác.

Hả?

Tuyển nhân viên mới nhưng lại không cho người ta làm việc?

Trước hết cứ để hắn nhìn thôi à? Ngay cả giúp cũng không cho giúp sao?

Việc này...

Cảm giác đầu tiên của Lữ Minh Lượng là chuyện này hơi kỳ.

Nhưng nghĩ lại thì có vẻ cũng rất hợp lý.

Kịch bản và lời dẫn của game “Người Chế Tác Trò Chơi” là do ai viết?

Tổng giám đốc Bùi tự viết đấy!

Cho dù nhân viên viết cốt truyện này là người có thâm niên thì cũng không thể so sánh với trình độ của tổng giám đốc Bùi được.

Huống chi hắn còn là người mới, vậy hắn lại càng phải chăm chỉ quan sát, học hỏi hơn.

Nghĩ vậy thì việc tổng giám đốc Bùi để hắn học hỏi trước một tháng cũng hợp tình hợp lý!

Lữ Minh Lượng vội vàng gật đầu: “Vâng thưa tổng giám đốc Bùi, ta hiểu rồi! Ta sẽ sắp xếp việc đào tạo hắn, chắc chắn sẽ khiến hắn hiểu được ý tưởng thiết kế game của ngươi!”

Hiểu được ý tưởng thiết kế game của ta?

Game của ta thì có ý tưởng thiết kế gì? Khuyên người chơi out game có tính không?

Được thôi tùy ngươi...

Bùi Khiêm cũng lười giải thích thêm, hắn xoay người chuẩn bị rời đi.

Nhưng hắn vừa xoay người đi lại xoay về.

Hắn nhìn thấy hình ảnh trên màn hình máy tính của Lữ Minh Lượng, đó là... đồ họa đã nộp của “Người Chế Tác Trò Chơi”!

Có bản phác thảo, có cả mô hình.

Bùi Khiêm chỉ nhìn lướt qua bản phác thảo này đã thấy quen quen.

Lạ ghê.

Tại sao lại thấy quen quen ấy nhỉ?

Bùi Khiêm nhìu mày hỏi: “Bản phác thảo này...”

Lữ Minh Lượng vui vẻ nói: “Ồ, tổng giám đốc Bùi nhìn ra rồi à? Không sai, đây là tác phẩm của đại thần Nguyễn Quang Kiến đấy! Quả nhiên tổng giám đốc Bùi tâm ý tương thông với đại thần Nguyễn Quang Kiến ghê, liếc mắt một cái đã nhìn ra!”

Bùi Khiêm: “????”

Gì vậy?!

Hắn hơi khó tin nhìn về phía Lữ Minh Lượng: “Ta... Không phải ta bảo ngươi tìm họa sĩ phác thảo có giá cao sao?”

Lữ Minh Lượng gật đầu: “Đúng vậy, giờ Nguyễn đại thần chính là họa sĩ phác thảo có giá cao nhất mà.”

Đậu xanh rau má!

Bùi Khiêm suýt ói máu.

Mới qua mấy tháng mà Nguyễn Quang Kiến đã từ một kẻ vô danh biến thành họa sĩ phác thảo có giá cao nhất rồi á?

Giá phòng cũng không tăng nhanh bằng ngươi đâu!!

Lữ Minh Lượng nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Bùi Khiêm còn tưởng rằng tổng giám đốc Bùi vui ngoài ý muốn nên nói tiếp: “Hơn nữa Nguyễn đại thần nghe nói là hạng mục của tổng giám đốc Bùi nên thoáng lắm, chỉ thu phí vất vả thôi!”

“Tổng giám đốc Bùi, ngươi còn chưa ra mặt đã giúp công ty tiết kiệm được ít nhất mấy chục nghìn tiền quỹ nghiên cứu và phát triển rồi, quả là tiếng lành đồn xa!”

Bùi Khiêm ngẩn ra trong chốc lát rồi hỏi: “Giờ sửa hợp đồng còn kịp không?”

Lữ Minh Lượng sửng sốt: “Hả? Tổng giám đốc Bùi, ý ngươi là... thêm tiền cho hắn? Cái này hơi khó sửa vì hợp đồng đã được nền tảng chứng nhận, hiện tại bản thảo cũng xong hơn nửa rồi.”

“Muốn sửa hợp đồng thì thủ tục phức tạp lắm, hơn nữa chưa chắc Nguyễn đại thần đã đồng ý.”

“Tổng giám đốc Bùi, ta cảm thấy nếu ngươi ngại thì có thể mời Nguyễn đại thần một bữa cơm hay gì đó, hoặc hai bên xây dựng quan hệ hợp tác lâu dài, sau này trả theo giá thị trường là được.”

Bùi Khiêm: “... Ngươi làm việc tiếp đi.”

Bùi Khiêm rất cạn lời.

Vốn dĩ hắn chẳng có yêu cầu đặc biệt gì với đồ họa game mới cả.

Chỉ hy vọng có thể tốn nhiều tiền một chút với đừng màu mè quá là được!

Kết quả thì sao?

Cả hai mục đích chẳng đạt được cái nào cả!!

Chẳng những không tiêu được nhiều tiền mà ý tưởng mỹ thuật của game còn do đại thần giả mới nổi như Nguyễn Quang Kiến thiết kế!

Bùi Khiêm thấy hơi đau đầu.

Vậy là sao, trên trạm tài nguyên có biết bao họa sĩ phác thảo, sao mình cứ bị đại thần nhớ thương hoài vậy?

Rốt cuộc ngươi nhìn trúng ta ở điểm nào vậy, ta sẽ thay đổi được chưa?!

Bùi Khiêm trở lại phòng làm việc của mình ngồi phịch xuống ghế.

Khó chịu!

“Thôi kệ, chuyện đã vậy rồi thì phải lạc quan...”

“Hủy hợp đồng là việc không thể, chỉ có thể làm rồi tính sau vậy.”

“May mà ‘Người Chế Tác Trò Chơi’ không phải là một game thắng nhờ hình ảnh...”

Bùi Khiêm cố gắng ổn định lại tâm trạng của mình.

“Cốc cốc cốc.”

Ngoài phòng làm việc truyền đến tiếng gõ cửa.

Bùi Khiêm ngẩng đầu nhìn, người tới là Mã Dương.

“Sao thế? Chẳng lẽ quán cà phê Internet cũng xảy ra vấn đề rồi sao?!”

Bùi Khiêm lập tức cảnh giác.

Lẽ nào Mã Dương tới báo tin mừng cho mình?

Vậy sẽ... khiến người ta buồn lắm đó!

Đừng họa vô đơn chí chứ!

Vẻ mặt Mã Dương trở nên nghiêm trọng: “Anh Khiêm, ta... Ta thấy nên báo cáo với ngươi một chút về tình hình quán cà phê Internet Netfish.”

“Trương Nguyên tính qua rồi, dựa theo doanh thu ước tính trong khoảng thời gian này thì cơ bản mỗi tháng quán cà phê Internet phải lỗ tầm ba trăm nghìn...”

Hết chương 150.
Bình Luận (0)
Comment