Hơn nữa có thể thi đỗ những trường kiểu này chỉ số IQ chắc chắn không thấp.
Thấy tổng giám đốc Bùi đã xem xong CV, Mã Nhất Quần lại lấy ra một xấp tài liệu: “Tổng giám đốc Bùi, đây là một số truyện ngắn, tản văn, tiểu thuyết ta từng viết, ngươi có thể xem qua.”
Hả?
Có vấn đề!
Bùi Khiêm lập tức cảnh giác nhận lấy xấp tài liệu này rồi nhanh chóng xem qua, sắc mặt thay đổi thất thường.
Mã Nhất Quần hơi lo lắng.
Hắn lo tổng giám đốc Bùi thấy mình chẳng có điểm gì đặc biệt nên không được nhận, vì vậy hắn đã cố ý in hết những thứ hắn viết thời đại học và thời đi làm ra với hy vọng có thể cộng điểm cho bản thân.
Theo lẽ thường thì những tài liệu này có thể sẽ là một điểm cộng rất quan trọng đối với nhân viên kế hoạch cốt truyện.
Bùi Khiêm lật xem những tài liệu này, càng xem hắn càng mừng.
May mà Mã Nhất Quần đã lấy ra những tài liệu này.
Nếu không Bùi Khiêm đã định tuyển hắn thật rồi!
Sau khi nhanh chóng xem qua những tài liệu này, Bùi Khiêm phát hiện hình như người này không đơn giản như đã viết trong CV.
Cách hành văn không tồi!
Hành văn trôi chảy, lời văn hoa mỹ, hơn nữa có vẻ nền tảng cổ văn của hắn rất uyên bác!
Mấy văn án viết cho game Thương Dương đều khá xuất sắc.
Có khi hắn còn là dòng dõi thư hương, cả nhà đều là người có văn hóa ấy.
Đương nhiên để nói là đỉnh của chóp thì chưa tới, ít nhất là qua những tài liệu có hạn này không thấy được điều đó.
Người này không thể nhận.
Cũng không thể bất chấp rủi ro này được.
Người này rõ ràng không phù hợp với yêu cầu tuyển dụng đã đề ra!
Bùi Khiêm định tìm lý do để từ chối Mã Nhất Quần.
Tìm lý do nào mới được đây?
Bùi Khiêm lại cầm lấy CV mà Mã Nhất Quần đưa qua, nhanh chóng xem qua rồi chuẩn bị chọn ra một khuyết điểm nhỏ.
Hắn chú ý đến một điều, Mã Nhất Quần gia nhập Game Thương Dương vào tháng mười năm ngoái.
Hắn không phải sinh viên tốt nghiệp khóa này.
Ba bốn tháng sau khi tốt nghiệp Mã Nhất Quần đã làm gì?
Đổi nghề giữa chừng như Hoàng Tư Bác sao?
Hay còn có ẩn tình khác?
Đây cũng là một cái cớ không tồi.
“Tháng mười ngươi mới tham gia game Thương Dương, vậy trước đó ngươi làm ở công ty khác sao?” Bùi Khiêm thuận miệng hỏi.
“À không. Sau khi tốt nghiệp ta vẫn luôn viết tiểu thuyết mạng nên lỡ mất mùa tốt nghiệp.” Mã Nhất Quần trả lời.
Viết tiểu thuyết mạng?
Phát hiện manh mối!
Chẳng lẽ đây cũng một chàng trai đa tài đa nghệ?
“Vậy tại sao về sau lại không viết nữa?” Bùi Khiêm hỏi.
Mã Nhất Quần hơi do dự đáp: “Chuyện là thế này, tổng giám đốc Bùi.”
“Thực ra từ năm tư ta đã thử viết tiểu thuyết rồi. Mới đầu ta viết toàn thứ rác rưởi, không được đề cử cũng chẳng có ai đọc nên viết khá đứt quãng.”
“Năm tư ta cũng có một nhóm độc giả nhỏ. Mặc dù vẫn không được đề cử nhưng người chơi truyền miệng nhau nên dần dần cũng có một nhóm độc giả trung thành. Nhìn vào số liệu thì thấy kiểu gì đây cũng sẽ là một tiểu thuyết tính phí cực phẩm, kết quả…. Ngày đầu tiên tính phí chỉ có ba mươi người đăng ký.”
“…” Bùi Khiêm thông cảm từ tận đáy lòng, “Có thể là do tình tiết chưa đủ hấp dẫn? Truyện khác thì sao?”
“Ta không chỉ viết một truyện, tổng cộng ta viết ba truyện. Số liệu trước khi tính phí của cả ba khá tốt nhưng sau khi tính phí thì số người đăng ký không vượt quá ba con số. Ta viết tổng cộng hơn một triệu chữ đều tốn công vô ích.”
“Ta cũng hết cách, sắp đói chết rồi nên đành phải tìm một công việc lên kế hoạch cốt truyện để làm.” Vẻ mặt của Mã Nhất Quần rất bất lực.
Bùi Khiêm hơi hoài nghi: “Sao ngươi… cứng đầu vậy? Ngươi đã viết tình tiết máu cún gì mà khiến người người oán giận vậy?”
Mã Nhất Quần cười khổ: “Ta không rõ, ta cũng rất muốn biết.”
“Được, ngươi được nhận!”
Bùi Khiêm lập tức quyết định.
Làm đâu hỏng đấy, đây chẳng phải là nhân tài mà Bùi Khiêm cần hay sao?
Ngươi nên đổi họ với Hoàng Tư Bác đi!
Mã Nhất Quần sững sờ không ngờ Tổng giám đốc Bùi lại quyết định dứt khoát như vậy!
Quả nhiên là hắn tán thưởng tài hoa của mình ư?
Hoàng Tư Bác nói ánh mắt Tổng giám đốc Bùi rất đặc biệt, hắn luôn có thể phân tích ra tính cách nội tại của mọi người thông qua ngoại hình.
Thậm chí có một vài tính cách tổng giám đốc Bùi nhìn thấy mà bản thân ngươi cũng không biết!
Giờ xem ra quả nhiên là vậy!
Bùi Khiêm đứng dậy: “Mau làm thủ tục nghỉ việc rồi quay lại đây tìm trợ lý mới ký hợp đồng.”
“Còn về tiền lương, ta trả ngươi mỗi tháng 5000, sau này còn có cơ hội tăng lương.”
…
Đưa mắt nhìn Mã Nhất Quần rời đi, tâm trạng Bùi Khiêm không tệ.
Mặc dù năng lực của Mã Nhất Quần khá ổn nhưng theo cảm nhận của Bùi Khiêm, hắn không phù hợp với tiêu chuẩn nhân viên tốt lắm.
Nhưng viết liên tiếp ba bộ truyện đều flop thì không phải chuyện ai cũng làm được!
Mà phải là người siêu xui!
Đúng lúc hiện tại Bùi Khiêm đang cần người siêu xui!
Hắn cũng hết cách, liên tiếp gặp việc kỳ quái cũng khiến Bùi Khiêm tin vào chuyện tâm linh hơn.
Thậm chí Bùi Khiêm còn nghi ngờ liệu có phải vì mình may mắn quá không?
Trên giang hồ luôn lưu truyền một câu nói như sau.
Khi may mắn đến một mức độ nhất định, may mắn sẽ không còn là may mắn nữa mà là định mệnh!
May mắn chỉ có thể quyết định thành bại nhất thời.
Còn định mệnh thì khác, nó giống như một vầng sáng liên tục đem lại may mắn!
Vậy nên Bùi Khiêm cảm thấy bản thân nên tuyển một người như Mã Nhất Quần để trung hòa một chút.
Nếu không làm gì cũng có thể kiếm tiền thì chẳng phải sẽ khiến người ta tức hộc máu mà chết sao?
Mặc dù suy nghĩ này rất mê tín rất phản khoa học rất không đáng tin nhưng thử một chút cũng chẳng mất miếng thịt nào.
Bùi Khiêm dạo quanh rồi bước tới vị trí làm việc cạnh Lữ Minh Lượng.
Hắn định trấn an Tiểu Lữ trước.
Bùi Khiêm tuyển Mã Nhất Quần về làm linh vật để cân bằng lại vận may của mình.
Nếu Lữ Minh Lượng hiểu lầm rồi bảo Mã Nhất Quần sửa lại hết nội dung văn án game thì nguy hiểm lắm.
Cách hành văn của Mã Nhất Quần thật sự không tệ, nhỡ sửa xong lại được mọi người yêu thích thì sao!