Đó là sự tồn tại cứng như phòng làm việc Thiên Hỏa đấy!
Không tính “Kế Hoạch Chống Khủng Bố” của nước ngoài, trong số những game FPS tự nghiên cứu trong nước hiện nay, “Pháo Đài Trên Biển” nhận số hai thì không ai số một, đỉnh vậy đấy!
Thậm chí có người ước tính rằng với lượng người chơi hiện tại của “Pháo Đài Trên Biển”, ngoài việc bán Hỏa Kỳ Lân thì tùy tiện marketing chút đỉnh rồi tổ chức một vài hoạt động nạp game là thu nhập mỗi tháng ít nhất cũng có thể tăng gấp đôi gấp ba!
Người ngoài không biết được thu nhập cụ thể của “Pháo Đài Trên Biển” nhưng theo ước tính, doanh thu một tháng chắc cũng phải sáu bảy triệu, lãi ròng ba triệu là ít.
Phải biết rằng, game này mới ra mắt hơn một tháng thôi.
Với tuổi thọ lâu dài của game FPS, sau này doanh thu mỗi tháng của game vượt mốc mười triệu là chuyện chắc như bắp, đây chính là cây rụng tiền mới đâm chồi!
Giám đốc game đỉnh cỡ này phải thuộc cấp bậc nào?
Đổi sang công ty game lớn hơn một chút, ông chủ cũng phải vội vàng đón tiếp!
Người anh em mấy tháng trước vẫn cày việc với mình chớp mắt đã biến thành ông lớn trong ngành rồi.
Điều này khiến Mã Nhất Quần hơi khó chấp nhận.
Không phải không muốn thấy anh em mình khấm khá mà quan trọng là chuyện này không hợp lẽ thường lắm!
Hoàng Tư Bác cũng không giấu giếm, kể hết chuyện mình phỏng vấn ở Đằng Đạt, làm ra “Pháo Đài Trên Biển” theo gợi ý của tổng giám đốc Bùi, nhận được một triệu tiền nhân viên ưu tú để đầu tư làm video ngắn.
Mã Nhất Quần nghe mà cứ đần người ra.
Còn có chuyện tốt thế này ư?
Với CV của Hoàng Tư Bác, việc hắn có thể phỏng vấn vào công ty game giàu như vậy là một chuyện hết sức lạ đời, cực kỳ vô lý.
Kết quả vào rồi lên thẳng chức giám đốc kế hoạch? Vả lại còn làm ra “Pháo Đài Trên Biển”?
Về việc hắn nhận được một triệu quỹ Ước mơ… chuyện này đúng là chém gió xuyên biên giới mà!
“Ta biết có thể ngươi sẽ thấy hơi ngạc nhiên khi nghe mấy chuyện như này, nhưng… đây đều là sự thật.”
Ánh mắt Hoàng Tư Bác rất chân thành.
Mã Nhất Quần trầm mặc hồi lâu.
“Anh có thể tiến cử ta không?”
“Mai ta nộp đơn từ chức cho lão Lưu.”
Lập tức từ chức, đây chính là suy nghĩ khẩn thiết nhất của Mã Nhất Quần lúc này.
Nhìn lại mấy tháng nay người anh em của mình đã trải qua những gì rồi nhìn lại bản thân…
Người so với ngươi đúng là tức chết mà!
Hoàng Tư Bác miêu tả kỹ càng môi trường làm việc, phúc lợi nhân viên của Đằng Đạt,... dù là mặt nào cũng khiến Mã Nhất Quần ghen tị gần chết.
“Đương nhiên tiến cử cũng không thành vấn đề nhưng ta không biết tiêu chuẩn chọn người của tổng giám đốc Bùi là gì cả.”
“Có thể phỏng vấn qua hay không phải dựa vào ngươi.”
Mã Nhất Quần vội vàng gật đầu: “Không thành vấn đề. Tư Bác, ngươi kể ta nghe lúc ngươi phỏng vấn tình hình ra sao? Cần chuẩn bị những gì?”
“Ta lúc đó á?”
Hoàng Tư Bác nhớ lại tình hình lúc đó: “Nói thật ta cảm thấy mình chết chắc rồi. Ta chỉ cầm theo CV, viết kinh nghiệm công việc một cách trung thực thôi.”
“Trung thực?” Mã Nhất Quần hơi bất ngờ.
Nếu viết trung thực thì CV khó coi cỡ nào?
Vậy mà cũng được nhận?
Hoàng Tư Bác gật đầu: “Đúng, viết trung thực. Với lại ta kể ngươi nghe chuyện này nhá, lúc đó lão Lưu cũng đến phỏng vấn ngay trước ta nhưng không được nhận.”
Mã Nhất Quần: “…”
Càng sững sờ hơn.
Hoàng Tư Bác suy nghĩ một hồi rồi bảo: “Theo hiểu biết của ta về tổng giám đốc Bùi, có lẽ hắn là người có ánh mắt rất đặc biệt. Hắn có thể nhìn ra những thứ nằm ngoài CV như tư chất tiềm ẩn trên người mỗi người.”
“Ta cảm thấy ngươi đừng giả vờ làm gì, CV cũng đừng hoa mỹ quá, có khi lại thành điểm trừ trong mắt tổng giám đốc Bùi.”
“Đương nhiên cụ thể phải làm thế nào thì bản thân ngươi phải tự nắm bắt, ta cũng không chắc chắn được.”
Mã Nhất Quần vội vàng gật đầu: “Được, không thành vấn đề. Ta về chuẩn bị CV!”
Sáng ngày 16/3.
Trong phòng tiếp tân.
Bùi Khiêm hơi ngơ ngác nhìn cái tên trong CV.
Hắn không ngờ lại có người tên như vậy.
May mà người ta đã rất tận tình chú thích phiên âm.
“Mã Độc Bưu?” Bùi Khiêm ngẩng đầu nhìn nhân viên kế hoạch cốt truyện do Hoàng Tư Bác tiến cử.
Mã Nhất Quần gật đầu: “Vâng ạ, tổng giám đốc Bùi. Ngươi cũng có thể gọi ta là Mã Nhất Quần, mọi người đều gọi vậy.”
“Ừm ừm.”
Bùi Khiêm bắt đầu xem qua CV, Mã Nhất Quần thì kiên nhẫn chờ đợi.
Thực ra Bùi Khiêm không định tuyển người nữa.
Bởi vì số lượng nhân viên hiện tại đã đủ để nghiên cứu và phát triển “Người Chế Tác Trò Chơi” rồi.
Còn sau này có cần tuyển thêm người hay không, có cần nghiên cứu và phát triển hai game cùng lúc hay không…
Tạm thời Bùi Khiêm không quá quan tâm đến những vấn đề này.
Nhưng Mã Nhất Quần là do Hoàng Tư Bác giới thiệu đến, nghĩ đến mặt mũi của nhân viên cũ, Bùi Khiêm vẫn phải gặp người ta.
Nếu phát hiện người ta rất ưu tú thì tìm cớ không nhận là được.
Rất nhanh hắn đã xem xong CV.
Ừm, nhìn vào CV thì chẳng có điểm nào đặc biệt xuất sắc cả.
Trong CV cũng chỉ có một kinh nghiệm làm việc như Hoàng Tư Bác.
Cả hai cùng làm trong game Thương Dương, Hoàng Tư Bác là nhân viên kế hoạch còn Mã Nhất Quần là người lên cốt truyện, xem ra hai người là anh em đồng cam cộng khổ.
Kinh nghiệm làm việc chưa đến một năm, Bùi Khiêm khá hài lòng về điểm này.
Những điểm khác không thể hiện được nhiều qua CV.
Theo đề nghị của Hoàng Tư Bác, Mã Nhất Quần viết về kinh nghiệm làm việc của mình một cách trung thực. Vì vốn dĩ cũng chẳng có gì để viết nên CV trông khá sơ sài.
Bùi Khiêm xem xong CV thì thấy có vẻ cũng không tồi.
Tình hình hiện tại là dù sao gần đây vị trí của Hoàng Tư Bác vẫn luôn bỏ trống, thêm một người cũng không thừa mà bớt một người cũng chẳng thiếu, tuyển thêm lính mới để làm cảnh trong công ty cũng chẳng sao.
Nhưng có một điều Bùi Khiêm không hài lòng lắm.
Chính là bằng cấp của người này!
Hoàng Tư Bác tốt nghiệp một trường đại học bình thường còn Mã Nhất Quần lại tốt nghiệp khoa tiếng Trung một trường nằm trong top 10 trường trọng điểm trong nước, cũng khá hợp làm thiết kế cốt truyện.