Hoàng Tư Bác cười cười: “Ta nào có năng khiếu diễn xuất. Chức vụ của ta… cũng không thể nói cụ thể là gì, tóm lại là chạy tới chạy lui, xem như một trong những cộng sự.”
“Tốt ghê, ta cảm thấy ngươi tìm được nghề thích hợp với mình rồi, chúc mừng chúc mừng.” Mã Nhất Quần thật lòng vui thay Hoàng Tư Bác.
“Ta cảm thấy ngươi cũng có thể, tiểu thuyết của ngươi…”
Mã Nhất Quần phất tay ngắt lời Hoàng Tư Bác: “Haiz, đừng nhắc chuyện tiểu thuyết nữa.”
Hắn nhìn lại Hoàng Tư Bác, phát hiện sắc mặt Hoàng Tư Bác không những tốt hơn mà hình như cả người cũng năng nổ hẳn.
“Mấy tháng nay ta thấy ngươi trải qua rất nhiều chuyện tốt phải không? Trạng thái tinh thần cũng khác, mau kể ta nghe đi.”
Cafe được đem lên rất nhanh.
Hoàng Tư Bác nhấp một ngụm cafe: “Hay là nói chuyện của ngươi trước, bên công ty thế nào rồi?”
“Còn thế nào nữa, vẫn như trước thôi, không khí trầm lặng, cục diện đáng buồn.” Mã Nhất Quần trông hơi chán chường.
Đối mặt với anh em đồng cam cộng khổ trước đây, Mã Nhất Quần cũng mở nút phát thanh, bắt đầu điên cuồng xả hết uất ức trong lòng.
“Khoảng thời gian trước không biết lão Lưu nổi điên gì, khi không định giá một thanh đao trong phiên bản mới 888 đồng.”
“Quan trọng là đao này vốn chẳng phải đạo cụ cực kỳ hiếm gì. Nếu giới hạn toàn server chỉ có một cái thì bán giá 888 cũng được. Đây toàn máy chủ bán một trăm cái mà để giá 888 chẳng phải điên rồi sao?”
“Kết quả lão Lưu vẫn chốt giá 888, thiếu một đồng cũng không được!”
“Sau đó mới biết hắn tị nạnh với ‘Pháo Đài Trên Biển’, cảm thấy Hỏa Kỳ Lân của ‘Pháo Đài Trên Biển’ có thể bán giá 888 thì đao của bọn họ cũng có thể!”
“Cuối cùng sau khi mở bán thì đúng như dự đoán, bị người chơi chửi như chó!”
“Ông chủ mắng lão Lưu một trận sấp mặt, bọn ta ngồi ở chỗ làm còn nghe thấy tiếng trong phòng họp…”
“Việc này…”
Hoàng Tư Bác cũng hơi sững sờ.
Hắn không ngờ “Pháo Đài Trên Biển” lại hố luôn cả ông chủ cũ.
Nhưng nghĩ kỹ lại thì đây đúng là chuyện lão Lưu có thể làm.
Việc người chơi không những không phản cảm mà còn chấp nhận Hỏa Kỳ Lân có giá 888 quả thực sẽ khiến những nhà thiết kế khác ảo tưởng rằng đạo cụ hiếm của họ cũng bán giá 888 được!
Chắc chắn lão Lưu cũng đoán được việc mình sẽ bị người chơi mắng nhưng hắn không quan tâm.
Điều hắn quan tâm là rốt cuộc định giá đao này 888 có thể lời không!
Nếu lời thì người chơi có mắng cũng chẳng cản trở việc ông chủ thăng chức tăng lương cho hắn được.
Nhưng kết quả thực tế là người chơi mắng hắn không ngóc đầu lên nổi, đao cũng chẳng bán được mấy. Đã ảnh hưởng đến danh tiếng của game còn chẳng kiếm được đồng nào, đây mới là nguyên nhân ông chủ mắng hắn sấp mặt.
“Lão Lưu đúng là mơ tưởng hão huyền.”
“Việc ‘Pháo Đài Trên Biển’ bán Hỏa Kỳ Lân với giá 888 chỉ là một khâu trong cả một chiến lược định giá. Lão Lưu thấy cái giá 888 là ghen tị mà không nhìn thấy những nội dung khác trong chiến lược định giá, ăn chửi là chắc.”
Hoàng Tư Bác không nhịn được muốn chửi rủa một phen.
Lúc trước hắn làm việc ở game Thương Dương, lão Lưu là cấp trên của hắn.
Có thể nói tình cảm của Hoàng Tư Bác đối với lão Lưu lúc đó rất phức tạp.
Tuy lão Lưu bóc lột hắn như điên nhưng Hoàng Tư Bác cảm thấy hắn vẫn học được đôi điều từ lão Lưu.
Nhưng giờ Hoàng Tư Bác không thấy vậy nữa.
Loại giám đốc như lão Lưu giả tạo vài năm rồi nên mới có hào quang trong mắt mấy người mới.
Nhưng thực tế thì sao?
Việc lớn thì chẳng dám xông pha, thấy lợi nhỏ đã liều mạng, không học điều tốt mà chỉ học theo cái giá 888 của Hỏa Kỳ Lân, rốt cuộc loại người như vậy có điểm gì xứng làm giám đốc nhỉ?
Tầm nhìn quá hạn hẹp, cả đời chẳng làm nên việc gì.
Mã Nhất Quần thưởng thức cafe, hắn cảm thấy Hoàng Tư Bác nói rất có lý.
“Tư Bác, thế ngươi thấy vì sao ‘Pháo Đài Trên Biển’ có thể bán Hỏa Kỳ Lân với giá 888?”
Hoàng Tư Bác cười cười.
“Ngươi hỏi đúng người rồi.”
“Vì sao ‘Pháo Đài Trên Biển’ có thể bán Hỏa Kỳ Lân với giá 888 ư? Vì đây là mục thu phí duy nhất trong game!”
“Bản thân game đã xây dựng theo chế độ cốt truyện rồi, với lại dù chất lượng đồ họa hay cách chơi đều rất tốt. Theo giá của các loại game tính phí thông thường thì game này ít nhất cũng phải 50 đồng nhỉ?”
“Nhưng ‘Pháo Đài Trên Biển’ hoàn toàn miễn phí, cả game chỉ bán mỗi Hỏa Kỳ Lân với giá 888! Đây là một hình thức khuyến mãi!”
“Để tất cả người chơi thông thường đều có thể trải nghiệm miễn phí đến 99.99% nội dung game, người có thể không vui sao? Có thể không cảm ơn sao?”
“Với lại thanh đao kia của lão Lưu đâu có giống với Hỏa Kỳ Lân. Thuộc tính đao kia rất tốt, một đại gia có thể mua liền lúc 10 cái, người bình thường chẳng còn chỗ để sinh tồn luôn.”
“Nhưng thuộc tính của Hỏa Kỳ Lân không cao hơn những loại súng khác quá nhiều, hơn nữa nó còn tăng EXP và đem lại các lợi ích khác cho những người chơi khác trong phòng.”
“Lợi ích của đại gia và người chơi bình thường là như nhau, vũ khí này có giá trị vĩnh viễn, ngoại hình bắt mắt, đi đến đâu cũng được người ta quỳ lạy nên đương nhiên sẽ bán chạy rồi!”
“Bởi vậy mới nói chiến lược định giá là một tổng thể, là kết quả tính toán sau khi tổng hợp mọi mặt. Định giá 888 cho Hỏa Kỳ Lân không phải vì trục lợi, ngược lại đó còn là một hình thức khuyến mãi!”
Mã Nhất Quần nghe vậy gật đầu liên tục.
“Thì ra là vậy! Trước đây ta nghe nói ‘Pháo Đài Trên Biển’ bán một vật phẩm có giá 888 còn tưởng giờ nhiều người lắm tiền ngốc vậy sao?”
“Thì ra còn có ý nghĩa sâu xa khác, hiểu rồi hiểu rồi!”
“Anh Hoàng, ngươi không làm ở ngành game nữa mà hiểu về game vậy?”
Hoàng Tư Bác khựng lại một lát, hắn uống một ngụm cafe.
“Chuyện này… nói ra dài lắm. Ta vẫn chưa nói với ngươi chủ yếu là vì mấy tháng nay ta cũng xoay như chong chóng, không biết nên nói từ đâu…”
“Thật ra ‘Pháo Đài Trên Biển’ là ta làm, ta là giám đốc kế hoạch.”
“Hả?” Mã Nhất Quần suýt nữa tưởng mình nghe nhầm.
Giám đốc kế hoạch của “Pháo Đài Trên Biển”?
Thế chẳng phải vượt xa lão Lưu chục con đường rồi sao?
“Pháo Đài Trên Biển” là game cấp độ gì?