“Nếu ban đầu Mạnh Sướng đi lừa nhà đầu tư khác, nói không chừng bây giờ thật sự khiến hắn thành công, thuận lợi thoát thân cũng không chừng. Nhưng lừa tới cả tổng giám đốc Bùi, cuối cùng lại biến thành người bị thi hành án, cõng theo khoản nợ mấy triệu.”
“Đến cả người thành thục như Mạnh Sướng cũng không qua được mắt tổng giám đốc Bùi, những người khác còn dám khinh suất trước mặt tổng giám đốc Bùi nữa sao?”
“Bây giờ ngành công nghiệp Đằng Đạt ngày càng tăng cao, công việc của tổng giám đốc Bùi cũng càng ngày càng bận rộn, đối với đầu tư Viên Mộng chắc chắn không thể đích thân làm như trước nữa.”
“Sự thật cũng đúng như vậy, tổng giám đốc Bùi đã chọn một cách quản lý “Tiêu chuẩn hóa” với đầu tư Viên Mộng: Chỉ cần phù hợp với điều kiện, phù hợp tiêu chuẩn, thì đầu tư như nhau.”
“Nhưng như vậy lại có một vấn đề, nếu có nhà đầu tư âm mưu cố ý lừa tiền thì làm sao? Giống như Mạnh Sướng vậy, vung tay quá trán, tiêu xài hoang phí sau đó nghĩ cách rút lui thì phải làm sao?”
“Người khởi nghiệp như vậy chắc chắn sẽ có, hơn nữa còn có rất nhiều.”
“Mà sở dĩ tổng giám đốc Bùi hao phí nhiều tinh lực để thu thập Mạnh Sướng như vậy, ý đã rất rõ ràng, chính là giết gà dọa khỉ! Khiến những người khởi nghiệp mang tâm tư bất chính đó thấy, muốn cầm tiền của đầu tư Viên Mộng để giở trò, thì Mạnh Sướng chính là kết cục!”
Tiết Triết Bân cái hiểu cái không.
Lý Thạch tiếp tục nói: “Nhà đầu tư như chúng ta, đều là nhìn thẳng vào hạng mục để đầu tư, lừa đảo rất dễ tìm tới cửa, bị lừa rồi cũng chỉ có thể trách mình không đủ năng lực, căn bản không có căn giải quyết nào tốt.”
“Nhưng tổng giám đốc Bùi lại đi theo một con đường khác: Giết gà dọa khỉ, khiến kẻ lừa đảo không dám tìm tới cửa nữa, trực tiếp loại bỏ những người khởi nghiệp có âm mưu bất chính đó ở bên ngoài. Như vậy, bất kể đầu tư của đầu tư Viên Mộng là thành công hay thất bại, tiền tổng giám đốc Bùi bỏ ra cũng phát huy tác dụng tích cực.”
“Ta nghĩ... có lẽ điều này có nghĩa là phương pháp đầu tư của tổng giám đốc Bùi, đã bước vào một cấp độ mới rồi.”
Tiết Triết Bân không khỏi cảm khái: “Phương pháp đầu tư của tổng giám đốc Bùi quá cao thâm, đừng nói là học, hiểu thôi cũng rất phí sức.”
Lý Thạch uống một ngụm trà, mỉm cười: “Chỉ có thể nói rằng, đây là một loại thiên phú.”
Thứ năm, ngày 12 tháng 1.
Game Thương Dương.
Vương Hiểu Tân tới trước cửa phòng làm việc của Lâm Vãn, nhẹ nhàng gõ cửa.
“Giám đốc Lâm, nếu như DLC của hai game còn lại không thành vấn đề thì sẽ chính thức phát hành, còn cần nói cho Diệp Chi Chu một tiếng không?”
Lâm Vãn suy nghĩ, nói: “Chắc không cần đâu. Bây giờ hắn đang ở Los Angeles, lệch múi giờ, hơn nữa bình thường còn phải bận phân tích chiến thuật cho chiến đội FV, đừng quấy rầy hắn. Vả lại, hắn cũng đã xem qua khi vừa xác định nội dung nghiên cứu và phát triển của hai DLC này, hẳn không có vấn đề lớn, cứ phát hành đi.”
“Lần này, ngươi phụ trách thiết kế và phát triển DLC của mấy game cũ, vất vả rồi, hai tuần này nghỉ ngơi cho tốt đi.”
Vương Hiểu Tân được khen ngợi đến mức xấu hổ, nói: “Hầy, ta cũng là bị không trâu bắt chó đi cày, nếu không phải tổng giám đốc Bùi cưỡng ép nhét những công việc này cho ta, ta cũng không ngờ rằng bản thân mình có thể nghiên cứu và phát triển ra mấy DLC này.”
“DLC của Pháo Đài Trên Biển về cơ bản đều là ý tưởng của anh Hoàng, ta chỉ phối hợp với hắn thôi.”
Lâm Vãn khẽ mỉm cười: “Đừng khiêm tốn quá, tuy rằng khiêm tốn là một đức tính tốt, nhưng cũng sẽ rất ảnh hưởng đến tự tin.”
“Hiển nhiên tổng giám đốc Bùi hy vọng có thể bồi dưỡng mọi người trở thành những con người đa tài, để bất kỳ ai cũng có thể một mình chống đỡ một phương chứ không phải chỉ làm một chiếc đinh ốc có thể thay thế.”
“Cố gắng tổng kết kinh nghiệm lần này, nói không chừng sau này tổng giám đốc Bùi còn giao cho ngươi nhiều nhiệm vụ tương tự hơn đấy.”
Vương Hiểu Tân gật đầu: “Được, vậy ta đi làm trước.”
Hắn trở lại vị trí làm việc của mình, sau khi kiểm tra một lần cuối cùng thì chính thức cập nhật phiên bản mới của Quay Đầu Là Bờ và Pháo Đài Trên Biển.
Kế hoạch cập nhật game cũ lần này chia làm hai phần: Hai tựa game Con Đường Sa Mạc Cô Độc và Người Chế Tác Trò Chơi cập nhật sớm hơn bởi vì nội dung không nhiều; nội dung cập nhật của hai game Quay Đầu Là Bờ và Pháo Đài Trên Biển tương đối nhiều, sẽ trì hoãn cho đến tháng này.
Đặc biệt là Pháo Đài Trên Biển, gần như là làm lại toàn bộ chế độ cốt truyện mới.
DLC này kể lại hành trình Tần Nghĩa đảm nhiệm chức vị đội trưởng tiểu đội đặc chủng thâm nhập sào huyệt của Trùng tộc trước khi trở thành chỉ huy, nội dung chính của câu chuyện hoàn toàn là do Hoàng Tư Bác cung cấp, nghe nói là có quan hệ mật thiết với cốt truyện của game Sứ Mệnh Và Lựa Chọn.
Vương Hiểu Tân cũng không rõ cốt truyện cụ thể của game Sứ Mệnh Và Lựa Chọn là gì, chỉ nghiêm túc chỉ đạo nhân viên nghiên cứu và phát triển DLC này dựa theo yêu cầu của Hoàng Tư Bác và tài liệu được đưa tới, dùng để tăng thêm độ hot.
Bây giờ tất cả DLC đều đã hoàn thành việc nghiên cứu và phát triển, Vương Hiểu Tân hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ tổng giám đốc Bùi giao cho mình, cũng xem như có thể thả lỏng một chút.
“Không biết bên Diệp Chi Chu hiện tại thế nào, có khi nào thật sự lấy được quán quân rồi mới quay trở về không?”
Vương Hiểu Tân luôn phê bình kín đáo việc tổng giám đốc Bùi điều Diệp Chi Chu tới Los Angeles làm chuyên gia phân tích chiến thuật.
Người phụ trách Game Thương Dương, người phụ trách hoạt động server quốc tế GOG, vậy mà đường xá xa xôi chạy đến Los Angeles làm nhà phân tích chiến thuật, thực sự là hơi có ý giết gà dùng dao mổ trâu.
Vốn dĩ Vương Tiểu Tân có rất nhiều vấn đề muốn hỏi Diệp Chi Châu trong quá trình phát triển DLC, nhưng do hai bên chênh lệch múi giờ nên không thể hỏi được, hơn nữa trông có như Diệp Chi Châu ở bên đó rất bận rộn.