Bộ não thông minh như vậy không dùng ở trên con đường đúng đắn, thì cũng lãng phí, ngược lại sẽ dẫn tới tác dụng phá hoại lớn hơn.
Tổng giám đốc Bùi chuyển món nợ giữa Mạnh Sướng với nhà cung cấp lên người mình, ở mặt này có thể đúng là đã giúp nhà cung cấp một tay, nhưng mặt khác, có phải là cũng biểu thị cho việc tổng giám đốc Bùi có mục đích sử dụng khác với Mạnh Sướng hay không?
Bùi Khiêm bị Lý Thạch hỏi vậy.
Có sắp xếp đặc biệt gì đối với Mạnh Sướng không?
Nói thật, thực sự là không có...
Xét từ tình hình của Cô Gái Mì Lạnh, Mạnh Sướng có vẻ là một người giỏi tiêu tiền, Cô Gái Mì Lạnh tiêu tốn nhiều tiền như vậy, hắn tiêu hết với tốc độ ánh sáng còn mắc một món nợ lớn, năng lực tiêu tiền lớn như vậy, xung quanh Bùi Khiêm hiếm có người như thế.
Nhưng Mạnh Sướng đúng là có năng lực, làm mì lạnh nướng cũng có thể làm tới mức náo động toàn mạng, bất kể là sáng lập Cô Gái Mì Lạnh hay là sập tiệm cũng làm dấy lên độ thảo luận trên Internet, năng lực marketing này đúng là rất giỏi.
Bùi Khiêm lại rất lo lắng, lỡ như Mạnh Sướng thật sự tới làm việc cho mình, dựa vào năng lực marketing cực mạnh này làm một hạng mục nào đó kiếm được lãi to thì sao?
Khả năng này rất lớn, dù sao thì cũng không phải lần đầu Bùi Khiêm gặp phải chuyện này.
Người có năng lực kém hơn Mạnh Sướng đều tỏa sáng ở dưới tay Bùi Khiêm, lỡ như Mạnh Sướng lột xác ở dưới tay Bùi Khiêm, làm lại cuộc đời, vậy thì sao được?
Cho nên, Bùi Khiếm rất vướng bận, lúc Mạnh Sướng đi cũng không hề ngăn lại, càng không để hắn làm việc dưới quyền của mình.
Nghĩ tới đây, Bùi Khiêm thờ ơ nói: “Thuận theo tự nhiên đi.”
Sau khi Lý Thạch cẩn thận suy nghĩ một phen thì bày ra biểu cảm đã hiểu: “A, hiểu rồi, ý tổng giám đốc Bùi là, bây giờ Mạnh Sướng chắc chắn vẫn đang ủ mưu, sẽ không thành thật làm việc cho ngươi, cho nên để hắn va chạm ở bên ngoài trước, đợi va chạm tới mức đầu rơi máu chảy, tự nhiên sẽ thành thật quay về, đúng không?”
Lý Thạch bày ra dáng vẻ mình đã nắm được chân tướng.
Bùi Khiêm nhìn hắn, trên đầu dần nổi lên một dấu hỏi chấm.
?
Ngươi đang nói đùa gì vậy!
Lý Thạch hài lòng đứng dậy: “Tổng giám đốc Bùi, công ty của ta còn có chút việc, đi trước đây, ngày khác chúng ta gặp nhau tiếp.”
Bóng lưng rời đi của Lý Thạch tản ra một sự tự tin khó hiểu.
Bùi Khiêm lặng lẽ uống trà, trong mắt xuất hiện nghi hoặc.
Tổng giám đốc Lý này... rốt cuộc là lại nghĩ ra cái quái gì vậy?
...
Tư bản Phú Huy.
Tiết Triết Bân nghe phân tích của Lý Thạch xong, thì đột nhiên nói: “Ý của tổng giám đốc Lý là, tổng giám đốc Bùi chắc chắn là có mục đích khác với Mạnh Sướng? Nếu không thì cũng sẽ không chuyển món nợ lên người mình?”
Lý Thạch gật đầu: “Ừm. Ta cho rằng, tổng giám đốc Bùi dường như dành quá nhiều sự chú ý cho Mạnh Sướng, nếu nói là không có ý đồ nào khác, thì ta không tin đâu.”
“Lần này tổng giám đốc Bùi biến thành chủ nợ của Mạnh Sướng, hiển nhiên là để khống chế hắn dễ hơn.”
“Mạnh Sướng rất thông minh, nhưng điều này cũng đồng nghĩa với việc hắn rất chống đối việc bị người khác khống chế. Tổng giám đốc Bùi hiểu rõ điểm này, cho nên mới nói “Thuận theo tự nhiên”.”
“Muốn thuần phục thú hoang, chỉ dựa vào đòn roi thì không được đâu.”
“Hiển nhiên, Mạnh Sướng muốn trả hết những món nợ này. Đầu tiên chắc chắn là phải đi tìm nhà đầu tư tiếp tục khởi nghiệp. Hắn sẽ không cam tâm làm một người bị thi hành án, nhất định nhanh chóng muốn làm một hạng mục mới kiếm tiền nhanh trả lại những khoản nợ này.”
“Chỉ cần Mạnh Sướng còn có tâm thái đó, vậy hạng mục sau này của hắn chắc chắn cũng sẽ không thành công, sẽ chỉ là một trò lừa bịp có vỏ ngoài tuyệt đẹp. Mà người tổng giám đốc Bùi coi thường nhất, chính là loại không chịu làm những chuyện thực tế.”
“Cho nên, cho dù tổng giám đốc Bùi muốn dùng hắn, cũng đợi hắn va chạm với xung quanh, lúc tới bước đường cùng, mới dùng hắn.”
Tiết Triết Bân hỏi: “Vậy, tổng giám đốc Bùi sao chắc chắc Mạnh Sướng nhất định sẽ va chạm với xung quanh, bước vào đường cùng chứ?”
Lý Thạch nói: “Bây giờ Mạnh Sướng là người bị thi hành án, hạng mục trước vừa thất bại, có lẽ sẽ không có nhà đầu tư tin hắn nữa. Mà Mạnh Sướng tâm cao khí ngạo, sau khi nếm được vị ngọt khi khởi nghiệp của mình, hắn sẽ không để tâm tới những công việc bình thường đâu.”
“Chuyện Cô Gái Mì Lạnh phá sản tạo thành độ hot trên toàn Internet, ta nghĩ hơn phân nửa tổng giám đốc Bùi sẽ đổ thêm dầu vào lửa. Chỉ cần những chi tiết này bị công bố ra bên ngoài, Mạnh Sướng bị gắn mác lừa đảo, vậy thì thật sự bước vào đường cùng rồi.”
“Đến lúc đó, tổng giám đốc Bùi có lẽ sẽ sắp xếp hắn vào một vị trí phù hợp.”
Tiết Triết Bân khẽ gật đầu, biểu thị đồng ý với cách nghĩ này, nhưng nghĩ lại thì lại thấy không đúng: “Nhưng, dưới quyền của tổng giám đốc Bùi đã có rất nhiều nhân tài rồi, cần gì phải quan tâm tới Mạnh Sướng này như vậy? Tổng giám đốc Bùi cũng không cần phải lãng phí sức lực lớn như vậy để một một kẻ lừa đảo hối cải sửa sai chứ?”
Lý Thạch khẽ lắc đầu, tiếp tục nói: “Hiển nhiên, tổng giám đốc Bùi còn có một mục đích quan trọng hơn, chính là gửi một lời cảnh cáo tới tất cả mọi người!”
Tiết Triết Bân hơi khó hiểu: “Cảnh báo? Cảnh cáo gì? Đầu tư có nguy hiểm? Khởi nghiệp phải cẩn thận?”
Lý Thạch lắc đầu: “Đương nhiên không phải, đạo lý đơn giản như vậy đáng để tổng giám đốc Bùi phí sức vậy sao?”
“Tổng giám đốc Bùi đang cảnh cáo những kẻ có ý định xấu xa đó, kẻ lừa đảo muốn lừa tiền từ đầu tư Viên Mộng, nói với bọn họ rằng,lừa tiền từ đầu tư Viên Mộng, tuyệt đối sẽ không có kết quả tốt!”
“Giết gà dọa khỉ, Mạnh Sướng chính là con gà bị giết đó.”
“Xem Mạnh Sướng đi, xét từ mọi phương diện đều là người khởi nghiệp hoàn hảo, chỉ vì có âm mưu bất chính, bây giờ có kết cục thế nào? Cõng khoản nợ mấy triệu, danh dự mất sạch.”