Khâu Hồng cảm thấy vô cùng nghi hoặc: “Tổng giám đốc Bùi, ngươi gọi tình hình bây giờ là cực kỳ thành công? Có phải định nghĩa ‘thành công’ của ta xuất hiện một chút sai lệch không?”
“Rõ ràng hai game bọn ta phát hành đều có lượng tiêu thụ không tốt mà...”
Bùi Khiêm cười ha ha: “Đương nhiên là đã cực kì thành công!”
“Giám đốc Khâu, rõ ràng tiêu chuẩn đánh giá của ngươi xảy ra vấn đề rồi. Ngươi nên nghĩ như này: trước đó, nhà chế tác những game độc lập này không thể hoàn thành và phát hành game, nhưng dưới sự giúp đỡ của vườn ươm doanh nghiệp, bọn họ có thể hoàn thành game, còn gặp gỡ người chơi, đây không phải là tiến bộ và thành công to lớn sao?”
“Ngươi đừng suy nghĩ tới việc bài kiểm tra này được mấy điểm, ít nhất có thể tự mình hoàn thành bài kiểm tra, điền hết toàn bộ câu trả lời, nộp bài bình thường, đây chính là một kiểu tiến bộ!”
“Cái gì cũng phải từ từ thôi, sao vườn ươm doanh nghiệp game độc lập vừa mới thành lập được hai tháng mà đã bắt đầu kiếm tiền được? Thế thì chỉ nhìn thấy cái lợi trước mắt! Loại tâm lý này không ổn đâu.”
Khâu Hồng nghe vậy thì như rơi vào trong sương mù, vẻ mặt có phần mờ mịt.
Mặc dù lời nói của tổng giám đốc Bùi rất có lý, nhưng cứ cảm thấy hơi là lạ.
Chẳng lẽ thực ra ta đã làm việc rất xuất sắc? Chẳng qua chính bản thân ta không cảm nhận được?
Lời khen ngợi đột ngột khiến Khâu Hồng choáng váng.
“Nhưng mà...” Bùi Khiêm chuyển đề tài: “Công việc của ngươi vẫn tồn tại một số vấn đề, ta nhất định phải chỉ ra bây giờ, ngươi mau chóng sửa đổi.”
Khâu Hồng thở phào nhẹ nhõm, như thế mới đúng chứ!
Công việc của ta sao có thể mười phân vẹn mười? Chính ta cũng không tin.
Hắn vội vàng nói: “Tổng giám đốc Bùi, xin cứ nói thẳng, ta rửa tai lắng nghe.”
Bùi Khiêm nói: “Ta thấy trong báo cáo công việc của ngươi viết, ngươi định để người chế tác hai game này nghỉ ngơi một thời gian, sau đó tiếp tục bắt đầu chế tác rồi nghiên cứu và phát triển game độc lập tiếp theo? Thế này không thích hợp.”
Khâu Hồng trầm mặc trong chốc lát, nói: “Tổng giám đốc Bùi, ý ngươi là...”
“Muốn đuổi việc bọn họ?”
Khâu Hồng thấy ý tổng giám đốc Bùi là hắn đang bất mãn với sắp xếp của mình.
Nhà chế tác của hai game này cũng đã hoàn thành công việc, thị trường phản hồi không tốt, cho nên Khâu Hồng định để bọn họ lập tức bắt đầu làm game mới, vườn ươm doanh nghiệp cũng không thể nuôi người rảnh rỗi.
Nhưng tổng giám đốc Bùi vẫn cảm thấy như vậy không không ổn, chẳng lẽ là vì cảm thấy hai người đó không có tác dụng lớn, kịp thời đá ra để đổi người?
Bùi Khiêm đầu bên kia điện thoại suýt thì tắc thở.
Khâu Hồng này, năng lực lĩnh ngộ kiểu gì thế!
Phụ tá đắc lực như vậy ngươi còn đuổi được à?
Bùi Khiêm vội vàng nói: “Lý giải này của ngươi không hề hợp lẽ thường! Ý của ta là, sửa đổi, tối ưu hóa, làm lại hai game này, cho đến khi được thị trường tán thành mới thôi, hiểu chưa?”
“Mỗi game độc lập đều là cô đọng cảm hứng và trí tuệ của nhà chế tác, game không nhận được sự chào đón người chơi không hề chứng tỏ ý tưởng của game dở, chỉ có thể nói là cách thể hiện ý tưởng này chưa đủ hoàn thiện mà thôi!”
“Nếu như mỗi ý tưởng đều chỉ lướt qua rồi thôi, thử xong là bỏ, vậy làm sao có thể thành công hả?”
“Game không thành công, vậy thì đập tiền làm lại, làm đến khi thành công mới thôi!”
Khâu Hồng nghe mà trợn mắt há mồm.
Công ty game của người khác đều kịp thời loại bỏ hạng mục thất bại để hạn chế tổn thất; tổng giám đốc Bùi lại đi ngược lại, tăng cường nỗ lực để hạng mục thất bại kéo dài tính mạng!
Dựa theo lẽ thường mà nói, đây là một hành động cực kỳ ngu ngốc, dù gì bản thân game cũng đã không được thị trường đón nhận, so với việc sửa chữa nó, còn không bằng làm game mới.
Nhưng giọng nói của tổng giám đốc Bùi vô cùng kiên quyết, lý lẽ đanh thép đến mức làm Khâu Hồng cảm thấy hắn nói rất có lý! Thì ra người sai là ta?
Khâu Hồng suy nghĩ một chút: “Vậy... vốn đầu tư cũng phải có hạn mức tối đa chứ? Một triệu? Hai triệu? Game độc lập không thể nhiều hơn nữa!”
Bùi Khiêm trầm mặc trong chốc lát, nói: “Đừng để tiền là hạn chế trí tưởng tượng quý giá.”
“Nếu như một game chỉ có thể đạt được kết quả tốt nhất khi đầu tư năm triệu, mà ngươi lại đặt giới hạn là hai triệu, vậy làm sao có thể thành công đây?”
“Nếu đã quyết định muốn làm, vậy nhất định phải làm cho tốt, hiểu không?”
Khâu Hồng: “... Hiểu rồi.”
...
Sau khi cúp máy, Bùi Khiêm tiếp tục xem xét báo cáo của bộ phận khác.
Vào lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, là Hạ Đắc Thắng.
“Tổng giám đốc Bùi, ta đến báo cáo sơ qua tình hình bên Cô Gái Mì Lạnh, bởi vì bản báo cáo không thể hiện rõ ràng, cho nên ta thấy tốt nhất là nên bảo cáo trực tiếp.”
Bùi Khiêm gật đầu: “Ừm, nói đi.”
Hạ Đắc Thắng thuật lại tình hình bên Cô Gái Mì Lạnh.
Sau khi bán hết tất cả cổ phần trong tay mình có, Mạnh Sướng hoàn toàn phủi sạch quan hệ với Cô Gái Mì Lạnh, buông tay mặc kệ, nhưng vẫn còn một bộ phận lớn nhân viên ban đầu của Cô Gái Mì Lạnh.
Tuy rằng công ty không có tiền, hơn nữa xuất hiện tình huống nợ tiền lương, nhưng muốn nhảy việc cũng không thể nhanh như vậy.
Rất nhiều người nghe nói công ty thất bại, vốn đang chán nản tìm việc làm, kết quả công việc mới còn chưa tìm được lại nghe được tin tức công việc hiện tại có thể giữ lại được.
Nhóm người này đã thu xếp nữa quay trở lại công việc của mình, hẳn là cửa tiệm Cô Gái Mì Lạnh cũng có thể nhanh chóng mở lại, bắt đầu kinh doanh bình thường.
Đương nhiên, đầu tư Viên Mộng cũng lại trích ra một khoản tiền để dùng cho các hoạt động thường ngày của cửa hàng Cô Gái Mì Lạnh.
Hạ Đắc Thắng hỏi: “Tổng giám đốc Bùi, những hoạt động marketing của Cô Gái Mì Lạnh lúc trước có còn tiếp tục làm không?”
Lúc trước Mạnh Sướng tiêu tiền như nước, chủ yếu hay là vì bỏ ra quá nhiều chi phí marketing, mua đủ loại hot search, quảng cáo, thậm chí còn thuê địa điểm để diễn thuyết.