Nếu như chỉ là trợ giúp, duy trì hoạt động hằng ngày của cửa hàng thì tiêu tiền rất chậm.
Bùi Khiêm suy nghĩ: “Trước tiên gác lại hết để bàn bạc kỹ hơn đã.”
Tuy rằng tiếp tục duy trì những hoạt động marketing này sẽ tiêu tiền cực nhanh, thế nhưng hiện tại ông chủ của Cô Gái Mì Lạnh từ Mạnh Sướng đổi thành Đằng Đạt, suy xét đến sức ảnh hưởng của Đằng Đạt, nếu thật sự lộ ra ngoài, rất có thể sẽ sinh ra một số ảnh hưởng chưa biết với Cô Gái Mì Lạnh.
Cho nên Bùi Khiêm suy nghĩ, tốt nhất là quan sát trước, chẳng dễ gì mới tìm được thứ lỗ tiền ổn định, đừng có vừa tiếp nhận đã làm rối tung beng lên.
Huống chi không ít hoạt động marketing không thể diễn ra nếu như không có Mạnh Sướng, ví dụ như diễn thuyết, cũng không thể để Bùi Khiêm tự mình lên sân khấu được, như vậy rất kỳ cục.
Hạ Đắc Thắng do dự một thoáng, nói: “Tổng giám đốc Bùi, hoạt động marketing thì dễ nói, chỉ có duy nhất ‘cuộc thi ẩm thực đường phố” là bọn ta đã tốn rất nhiều công sức để kêu gọi các cửa hàng đồ ăn đường phố trong khắp cả nước tới dự thi, thời gian bắt đầu thi đấu được quyết định vào tuần sau, ngươi xem chuyện này làm thế nào?”
Bùi Khiêm sửng sốt.
Cuộc thi ẩm thực đường phố?
Mạnh Sướng cũng giỏi đấy, kiểu hoạt động marketing này mà cũng nghĩ ra được?
Bùi Khiêm lập tức hiểu được ý định của Mạnh Sướng: Hắn muốn mời các cửa hàng món ăn đường phố trong cả nước đến để làm nền giúp Cô Gái Mì Lạnh trở nên nổi bật, ý tưởng rất mang tính đề tài, hiệu quả quảng cáo sẽ không kém.
Bùi Khiêm cảm thấy rất hứng thú, gật đầu: “Không tệ, vậy cứ giữ nguyên kế hoạch này đi.”
Hạ Đắc Thắng gật đầu: “Vâng tổng giám đốc Bùi, vậy không còn chuyện gì khác nữa.”
Hắn vừa muốn đi thì bị Bùi Khiêm gọi lại.
“Bây giờ Mạnh Sướng đang làm gì?”
Hạ Đắc Thắng trả lời: “Hình như hắn đi tìm rất nhiều nhà đầu tư, nhưng tất cả đều từ chối, về cơ bản khả năng trở mình cực kỳ nhỏ bé.”
“Một vài người lập nghiệp thất bại thoạt nhìn có cơ hội trở mình, nhưng trên thực tế đó là bởi vì bọn họ hoặc là có một gia đình tốt, hoặc là có mối quan hệ, hoặc là có nguồn lực, hoặc là người hâm mộ... Mà trên thực tế Mạnh Sướng ngoài năng lực cá nhân ra thì không có thứ gì, điều này rất trí mạng.”
“Chẳng qua nếu như Mạnh Sướng bớt kiêu ngạo, làm một số công việc mà hắn không thích, kiên trì mười mấy năm... hẳn là vẫn có thể trả được hết số nợ.”
Bùi Khiêm nghĩ: “Nếu như hắn thật sự đã đến bước đường, ta có thể cân nhắc sắp xếp cho hắn một công việc.”
Hạ Đắc Thắng: “Vâng, tổng giám đốc Bùi, ngươi vẫn để cho hắn phụ trách Cô Gái Mì Lạnh sao?”
Bùi Khiêm lắc đầu: “Không. Đến lúc đó lại nói sau.”
“Hàng chuyển phát nhanh của ngươi.”
Shipper của Nghịch Phong Logistics cực kỳ khách sáo chuyển một cái thùng lớn tới cửa nhà của Kiều Lương, máy nâng tự động tối qua đặt đã được giao đến.
Kiều Lương vô cùng vui vẻ, tốc độ và dịch vụ của Nghịch Phong Logistics không có gì phải bàn cãi.
“Ngươi giúp ta mở thùng hàng được không?” Kiều Lương nói.
Shipper vô cùng chu đáo giúp mở thùng hàng, Kiều Lương ôm máy nâng kiểu mới đi vào trong nhà, đặt ở phòng khách, sau đó lại lấy máy nâng kiểu cũ giao cho shipper.
Bên phía tập đoàn Đằng Đạt cung cấp một dịch vụ đổi cũ lấy mới, máy nâng cũ có thể quy ra tiền. Kiều Lương cảm thấy mình để hai máy nâng trong nhà không có tác dụng gì, cho nên đổi cái trước đi.
Sau khi đóng cửa tiễn shipper đi, Kiều Lương bắt đầu đánh giá máy nâng kiểu mới này.
Cảm giác đầu tiên là, thứ này cao, hơn nữa rất nặng.
Máy nâng tự động lúc trước vốn cũng không nhẹ, bởi vì bên trong đều là linh kiện kim loại, bây giờ thêm loa lại càng nặng, nhưng bê thì vẫn bê được.
Kiều Lương lấy hai cái loa nhỏ ra khỏi máy nâng ra để nghịch, cảm thấy rất thú vị.
Trước đó, hắn đã xem qua giới thiệu về máy nâng kiểu mới ở trang mô tả sản phẩm, biết trong này có hai loa vòm có thể tháo rời, song khi thật sự cầm trên tay nghịch thì vẫn cảm thấy rất thú vị.
Nhìn từ ngoại hình thì có khác biệt rõ ràng với loa thông minh thậm chí sản phẩm loa soundbar khác.
Hắn đặt loa soundbar dưới ti vi, đặt phần chính của máy nâng bên cạnh tủ ti vi, sau đó lại đặt hai hoa vòm có thể tháo rời một trái một phải lên trên giá sách phía sau sô pha.
“Xem phim cảm nhận thử nào.” Kiều Lương mở bừa một bộ phim trên tivi, chuẩn bị kiểm nghiệm hiệu quả của loa.
Loa soundbar có ưu thế cũng có yếu thế so với loa truyền thống. Chất âm của loa soundbar chắc chắn không sánh được với loa truyền thống cùng mức giá, nhưng về mặt cảm giác vòm, cảm giác tại chỗ lại xuất sắc hơn nhiều.
Hơn nữa, loa soundbar trên máy nâng tự động ở mức giá chừng hai nghìn, trong mắt người thích loa chân chính cũng chỉ là trình độ “nghe được”, chất lượng âm thanh cũng ở mức tạm ổn.
Thế nhưng trong vòng một giây đè chết những loại loa mấy trăm đồng, hoặc là loa ti vi đi kèm thì tuyệt đối không hề có vấn đề, với người bình thường mà nói, chất lượng âm thanh đã được cải thiện rất rõ rệt.
Phim bắt đầu chiếu, hiệu ứng âm thanh đến từ bốn phương tám hướng rất nhanh bao quanh bọc lấy Kiều Lương. So với loa ti vi đi kèm theo trước đó, ưu điểm lớn nhất của loa soundbar là một loại cảm giác cấp độ.
Nếu như âm thanh lúc trước là bánh kem bình thường, như vậy âm thanh của loa soundbar chính là bánh kem ngàn tầng.
Kiều Lương cảm thấy cả người lọt vào kỳ cảnh, không khỏi hối hận.
Hối hận sao không mua sớm hơn!
Lúc ở Đế Đô, Kiều Lương không hề xem ti vi, mặc dù sau khi đến Kinh Châu có xem ti vi, nhưng cũng không quá chú trọng chất lượng âm thanh của ti vi. Nhưng sau khi nghe qua âm thanh của loa soundbar, hắn lập tức cảm thấy lúc trước mình xem ti vi cũng lãng phí.
Chất lượng hình ảnh tốt như vậy lại không phối hợp với chất lượng âm thanh tốt, quá lãng phí!