Tề Nghiên dẫn các chủ quán tới bếp sau của Cô Gái Mì Lạnh.
Các chủ quán vỉa hè khác tuy rằng không quá am hiểu về mì lạnh nướng, nhưng cũng đều đi theo, bọn họ muốn xem rốt cuộc Trương Á Huy sẽ “chỉ bảo” thế nào, và cái gọi là “cố vấn mỹ thực” là phụ trách công việc gì.
Sau khi Tề Nghiên căn dặn đơn giản với đầu bếp, đầu bếp lập tức bắt đầu làm mì lạnh nướng.
Trương Á Huy và các chủ quán khác vây bên cạnh, nghiêm túc xem.
Đầu bếp này lúc trước cũng có tham gia thi đấu mỹ thực quán vỉa hè, do đó cũng quen biết Trương Á Huy và các chủ quán vỉa hè, phải biểu diễn làm mì lạnh nướng ở trước mặt bọn họ thật sự có chút mất tự nhiên, nhưng nếu Tề Nghiên đã yêu cầu, hắn vẫn thành thật làm theo cách trước đó.
Trương Á Huy xem hết sức chăm chú.
Tuy rằng hắn và đầu bếp này đều tham gia giải thi đấu mỹ thực quán vỉa hè, cùng là nhóm làm mì lạnh nướng, nhưng bởi vì hai bên đều bận bịu làm mì lạnh nướng không rảnh quan tâm người khác, cho nên trước đó Trương Á Huy cũng không biết mì lạnh nướng của Cô Gái Mì Lạnh làm ra thế nào.
Bây giờ sau khi quan sát ở khoảng cách gần mới phát hiện, điểm khác biệt lớn nhất giữa mì lạnh nướng ở đây và mì lạnh nướng mình làm, là ở “độ chính xác”.
Lấy một ví dụ đơn giản nhất, đầu bếp sẽ dùng đồng hố bấm giờ ghi lại thời gian nướng, còn sẽ dùng nhiệt kế đo nhiệt độ của mì lạnh nướng, sau khi đạt đến nhiệt độ thích hợp mới sẽ đánh trứng gà, bỏ gia vị, v.v.
Mà lúc Trương Á Huy làm mì lạnh nướng, hoàn toàn dựa vào kinh nghiệm. Chẳng qua hắn khá có năng khiếu, hơn nữa đã làm rất nhiều mì lạnh nướng, bởi vậy cho dù không dựa vào những công cụ này thì mỗi một mì lạnh nướng làm ra cũng sẽ không có chênh lệch quá lớn.
Tề Nghiên không quan tâm quá nhiều đến quá trình làm mì lạnh nướng, mà là hơi để ý nét mặt của đầu bếp và các chủ quán vỉa hè.
Đầu bếp này là do Mạnh Sướng dùng tiền lương cao mời đến, là đầu bếp ở khách sạn tiêu chuẩn, tuy rằng không đến cấp bậc như bếp trưởng ở khách sạn năm sao, nhưng cũng không phải hạng tầm thường.
Dù sao Cô Gái Mì Lạnh có nhiều chi phí để marketing như vậy, tùy tiện bỏ ra một chút tiền là có thể mời được đầu bếp tương đối đắt đỏ. Mạnh Sướng còn luôn tuyên truyền thổi phồng mùi vị của Cô Gái Mì Lạnh ngon cỡ nào, nếu như bị moi ra chuyện tìm đầu bếp bình thường thì lợi bất cập hại.
Nhưng mời đầu bếp lương cao đến, mì lạnh nướng làm ra lại không sánh bằng chủ quán ven đường, hơn nữa dường như người tiêu thụ đến mua cũng không nhiều lắm, đây là vấn đề khiến Tề Nghiên vẫn luôn khá khó hiểu.
Mì lạnh nướng rất nhanh đã được làm xong, đầu bếp dựa theo quy trình tiêu chuẩn cắt mì lạnh nướng thành từng khúc, sau khi nghiêm túc bày ra đĩa thì đặt sang một bên.
“Làm xong rồi.” Đầu bếp nói với Tề Nghiên.
Tề Nghiên gật đầu, nói với các chủ quán: “Mọi người cùng nếm thử xem, có ý kiến gì thì có thể nêu ra.”
Các chủ quán từng người gắp một miếng, tỉ mỉ nếm thử.
Trương Á Huy nói: “Ừm, quả thực giống như lời của giám khảo ở giải thi đấu trước đó, lượng lượng nước khống chế không tốt cho lắm, vị hơi dẻo, không đủ mềm, còn về vị chua... Còn tạm, không nghiêm trọng như lời giám khảo.”
Đầu bếp trầm mặc giây lát, giải thích: “Hôm nay ta cố ý cho thêm chút giấm.”
Hiển nhiên lời bình của giám khảo hôm qua vẫn khá đúng với trọng tâm, đầu bếp cũng khiêm tốn lắng nghe ý kiến, hôm nay thêm chút giấm để cải thiện hương vị của mì lạnh nướng.
Đầu bếp nói với Trương Á Huy: “Nếu không ngươi cũng làm một phần, để ta học hỏi?”
Trương Á Huy vội vàng nói: “Học tập thì không dám, ta chỉ đơn thuần là do làm mì lạnh nướng quá nhiều thôi, cũng làm mò làm đại rồi được chút tâm đắc.”
Ngoài miệng Trương Á Huy nói lời khiêm tốn, nhưng vẫn đổi vị trí với đầu bếp, sau khi đổ dầu, cầm lấy một lớp vỏ mì lạnh nướng trải lên trên rồi bắt đầu làm.
Lần này đến lượt đầu bếp quan sát.
Đều là mì lạnh nướng nên trình tự làm của hai bên na ná như nhau, nhưng đầu bếp vừa cầm đồng hố bấm giờ tính giờ, vừa quan sát phương pháp cụ thể của Trương Á Huy, phát hiện về mặt chi tiết vẫn có khác nhau.
Khác biệt mùi vị của mì lạnh nướng có lẽ là khác biệt ở những chi tiết này.
Mì lạnh nướng của Trương Á Huy cũng nhanh chóng làm xong, cũng mời mọi người nếm thử.
Tề Nghiên đều nếm thử hai loại mì lạnh nướng, quả thật có thể nếm ra được mì lạnh nướng của Trương Á Huy ngon hơn đôi chút.
Lưỡi sẽ không lừa người.
Trước kia có một người khởi nghiệp từng nói một đoạn thuyết. Có người phê bình nhãn hiệu ăn uống hắn mở không ngon, hắn nổi giận nói: Đó là bởi vì lưỡi ngươi vẫn chưa được mở mang, chỉ ăn qua mùi vị của mẹ, cho nên ngươi phân biệt không được cái gì ngon cái gì không ngon.
Đoạn thuyết này cũng bị trở thành chuyện cười.
Đương nhiên, khả năng thưởng thức mỹ thực giữa người và người khác nhau, không thì công việc nhà phê bình mỹ thực này người người đều có thể làm.
Nhưng nếu nói “lưỡi chưa mở mang cho nên mới cảm thấy đồ ăn ngon không ngon”, vậy thì đúng là nói hưu nói vượn.
Đồ ăn ngon chân chính là thứ chỉ cần bỏ vào miệng, ai cũng có thể nếm ra được nó ngon.
Ngược lại, nếu như người bình thường đều cảm thấy không ngon, vậy thì thường là sẽ thật sự không ngon.
Đầu bếp không hề gượng ép nói mì lạnh nướng của mình ngon, thay vào đó hắn chịu thua, nghiêm túc hỏi Trương Á Huy một số vấn đề chi tiết trong quá trình làm mì lạnh nướng.
Trương Á Huy cũng nghiêm túc trả lời, nhưng nhiều lúc cách làm của hắn đều dựa vào cảm giác, không thể nói rõ ràng kĩ càng được.
Đầu bếp nghiêm túc lắng nghe, cảm khái nói: “Thì ra là vậy... xem ra là vấn đề của ta, ta nhìn nhận mì lạnh nướng quá đơn giản, chưa từng nghĩ tới đồ ăn vặt đơn giản như thế cũng sẽ có nhiều chi tiết và cách thức như vậy...”
Tề Nghiên đột nhiên hiểu ra, vì sao mì lạnh nướng đầu bếp khách sạn tiêu chuẩn làm không bằng chủ quán ăn vặt.