Một mặt là vì kỹ xảo, mặt khác là vì thái độ!
Nếu như là món ăn khác, đầu bếp này sẽ tuyệt đối vượt xa Trương Á Huy mấy con phố, bởi vì những món ăn này đều công thức nấu, và đầu bếp đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp nghiêm ngặt, không thể nào thua người không chính quy.
Nhưng đồ ăn vặt thì lại khác, đồ ăn vặt không có công thức nấu cụ thể, đầu bếp của các khách sạn cũng sẽ không đặc biệt nghiên cứu làm sao làm bánh rán hoặc là mì lạnh nướng, do đó cho dù là đầu bếp khách sạn thì khởi điểm cũng chỉ như chủ quán ăn vặt vỉa hè.
Mà hiển nhiên đầu bếp này trước kia không quá coi trọng kiểu thức ăn như mì lạnh nướng, do đó cũng không tốn nhiều sức để đi nghiên cứu, cảm thấy mình chỉ cần làm bừa thôi thì chắc chắn cũng ngon hơn quán vỉa hè làm.
Kết quả lại không hề tạo ra chênh lệch rõ ràng với mì lạnh nướng của quán ven đường.
Đương nhiên, cho dù hắn nghiêm túc nghiên cứu, cũng chưa chắc có thể nghiên cứu ra được.
Toàn quốc có nhiều thành phố, mỗi thành phố đều có vô số quán vỉa hè, nhiều chủ quán vỉa hè như vậy thử tới thử lui, mới thử ra được phương pháp làm ra mấy loại mì lạnh nướng ngon hơn. Để đầu bếp tự mình lần mò, thì phải lần mò đến khi nào?
Nguyên nhân nằm ở hai phương diện thành thạo và thái độ, khiến đầu bếp không làm được mì lạnh nướng ngon.
Chính là bởi vì mì lạnh nướng của Cô Gái Mì Lạnh không tạo ra được chênh lệch mùi vị rõ ràng với mì lạnh nướng của quán vỉa hè bình thường, giá bán lại khá cao, thế nên khách hàng mới sẽ cảm thấy mình đã bỏ tiền ngu, cảm thấy mì lạnh nướng của Cô Gái Mì Lạnh không đủ ngon.
Tề Nghiên không khỏi cảm khái, quả nhiên mỗi ngành đều có lĩnh vực chuyên môn riêng, chuyện làm đồ ăn vặt vẫn phải mời người chuyên nghiệp đến làm.
Cùng là đầu bếp, làm đồ ăn thông thường có ngon không là một chuyện, làm đồ ăn vặt có ngon không thì lại là một chuyện khác.
Tề Nghiên chợt ý thức được, đây không phải là ý tổng giám đốc Bùi muốn truyền đạt sao?
Nguyên nhân mấu chốt khiến Mạnh Sướng thất bại chính là ở chỗ hắn không hiểu được điều này, hắn cho rằng tìm bừa một đầu bếp tới ứng phó, là có thể làm tốt được mì lạnh nướng.
Nhưng hắn lại chưa hề nghĩ rằng, đầu bếp đó rốt cuộc có am hiểu làm mì lạnh nướng hay không? Đầu bếp đó có sẵn lòng học hỏi chi tiết cách làm mì lạnh nướng với chủ quán vỉa hè không?
Mạnh Sướng luôn nhấn mạnh là phải nắm bắt được mùi vị của mì lạnh nướng, nhưng cũng chỉ là nói ngoài miệng mà thôi, căn bản không có hành động thực tế.
Tề Nghiên cảm thấy, rõ ràng là tổng giám đốc Bùi đang gợi ý cho mình, đừng đi lên vết xe đổ của Mạnh Sướng, nhất định phải làm đến nơi đến chốn, giải quyết vấn đề dựa trên tình hình thực tế!
Các chủ quán vỉa hè khác cũng sôi nổi nói ra tâm đắc về đồ ăn vặt của bản thân.
Tề Nghiên đã nhìn ra, những chủ quán vỉa hè này mặc dù không trải qua huấn luyện nấu nướng chuyên nghiệp riêng, nhưng chỗ giống nhau của bọn họ là năng lực thưởng thức nhất định, khả năng làm việc tốt và thích nghiên cứu.
Nếu không cũng không thể không thầy cũng giỏi, làm ra được món ăn vặt bình thường khiến nhiều người yêu thích như vậy.
Bọn họ có thái độ, có năng lực, chỉ cần Cô Gái Mì Lạnh bỏ tiền cho bọn họ được tiến hành một vài huấn luyện về kiến thức nấu nướng, sau đó quy trình hóa, tinh tế hóa... phương pháp nấu nướng của bọn họ, nhất định có thể tăng mùi vị đồ ăn vặt của Cô Gái Mì Lạnh!
Đến lúc đó không chỉ có mì lạnh nướng, các món ăn vặt khác cũng có thể làm được như thế!
Nghĩ tới đây, Tề Nghiên lập tức quyết định: “Ta cảm thấy năng lực của mọi người đều không có vấn đề gì, đủ để đảm nhiệm được chức vị cố vấn mỹ thực. Ta bảo đảm với mọi người, Cô Gái Mì Lạnh nhất định có thể cung cấp nền tảng mạnh hơn cho mọi người, để mọi người được phát huy tối đa sở trường!”
...
Cùng lúc đó, Kinh Châu.
Lý Thạch đang dùng voice chat, kể những chuyện mình biết về tổng giám đốc Bùi, đầu tư Viên Mộng, Cô Gái Mì Lạnh cho tác giả bài viết kia.
“Đây là toàn bộ tin tức mà ta biết.”
“Có thể còn một vài thứ bí ẩn hơn nữa, dù sao tổng giám đốc Bùi giỏi về lên kế hoạch, nội dung chúng ta nhìn thấy có thể chỉ là một phần kế hoạch của hắn. Nhưng những chuyện này thì không thể nào biết được.”
“Những tư liệu sống này, ngươi dựa vào yêu cầu của mình thoải mái chọn đi.”
Đầu bên kia điện thoại truyền tới một giọng nam: “Vô cùng cảm ơn, những chi tiết này thực sự quá đặc sắc, thật sự không nghĩ tới phía sau Cô Gái Mì Lạnh còn có nhiều câu chuyện như vậy!”
“Có thể xin hỏi, ngươi rốt cuộc là ai, lấy được những tin tức này từ đâu không? Ngươi yên tâm, ta chỉ là tò mò thôi, sẽ không viết vào bài.”
“Đương nhiên, nếu ngươi không muốn tiết lộ cũng không sao.”
Lý Thạch cười ha ha: “Ta chỉ là một người đầu tư bình thường mang tính cách học sinh mà thôi.”
Thấy tổng giám đốc Lý không muốn nói, người bên kia điện thoại cũng không truy hỏi nữa, mà nói: “Ngươi yên tâm, ta sẽ nhanh chóng viết bài viết này, nhất định sẽ viết vô cùng đặc sắc!”
Lý Thạch đột nhiên nghĩ tới điều gì, nói: “À, còn có một chuyện nữa. Nghe nói Mạnh Sướng bây giờ cùng đường bí lối, tổng giám đốc Bùi định cho hắn chút công việc, chỉ là vẫn chưa xác định được rốt cuộc sẽ phụ trách chức vị thế nào.”
Người bên kia điện thoại cân nhắc trong giây lát: “Chuyện này...”
“Được, ta hiểu rồi, đây dường như cũng là một tin tức rất quan trọng.”
“Vậy để ta bắt tay vào viết, để câu chuyện phía sau Cô Gái Mì Lạnh được phơi trần ra thế giới!”
Buổi chiều.
Bận rộn cả một buổi sáng, Tề Nghiên cuối cùng cũng coi như thu xếp gần hết những chuyện lúc trước mà nàng lên kế hoạch.
Nàng đã chính thức mời những chủ quán ưu tú này làm cố vấn ẩm thực của Cô Gái Mì Lạnh, Trương Á Huy lập tức đồng ý, chủ quán khác có người còn đang lưỡng lự, nói sau khi suy nghĩ mấy ngày rồi trả lời.