Người đó vẫn nói về Cô Gái Mì Lạnh, nhưng lại đăng một bài viết khác, nhất định là bởi vì tác giả tìm được nội dung và góc độ mới.
Nhưng bài viết “Sự ‘sụp đổ’ và ‘vực dậy’ của Cô Gái Mì Lạnh” đã cặn kẽ viết ra sự khác biệt trong quan niệm kinh doanh của Mạnh Sướng và tổng giám đốc Bùi, dường như đã viết đến mức rất thấu đáo trên chủ đề Cô Gái Mì Lạnh này.
Bài viết mới đăng này, vừa là “Cân Đẩu Vân” vừa là “Ngũ Chỉ Sơn”, người này muốn bày tỏ điều gì đây?
Ngươi định quay phim Tây Du Ký à?
Tề Nghiên nghi ngờ mở bài viết ra xem.
…
Mở đầu bài viết nhắc lại sơ qua nội dung của hai bài viết trước đó, lần lượt là “Cô Gái Mì Lạnh, cái gọi là tư duy Internet chỉ là làm bộ làm tịch” và “Từ giải đấu ẩm thực đường phố xem sự sụp đổ và vực dậy của Cô Gái Mì Lạnh”, hai bài viết này này lần lượt dự đoán chuyện phá sản của Cô Gái Mì Lạnh do Mạnh Sướng chủ đạo cũng như một loạt thay đổi sắp tiến hành của tổng giám đốc Bùi sau khi tiếp nhận Cô Gái Mì Lạnh.
Tác giả còn cố ý thêm link của hai bài viết, có thể coi là tóm tắt nội dung trước đó, cũng có thể coi là nhắc nhở độc giả: Không phải ta đang ké fame hay bỏ đá xuống giếng, lúc Cô Gái Mì Lạnh như mặt trời ban trưa, ta cũng đã từng đưa ra nghi vấn, bài viết của ta đầy đủ nội dung đáng tin cậy, so với những blogger từ trên mạng tìm tư liệu chắp vá lung tung là hoàn toàn khác nhau!
Sau đó là phần nội dung chính.
Nhưng trước đó, tác giả lại cố ý dùng một đoạn văn ngắn để nhắc nhở độc giả, bài viết lần này không giống với hai lần trước.
“Bởi nguyên nhân nội dung, sau nhiều lần suy xét, người viết quyết định thay đổi cách viết, đứng ở góc nhìn của Mạnh Sướng, xem xét lại toàn bộ sự thành công cũng như thất bại của Cô Gái Mì Lạnh. Trong đó có thể sẽ có chứa một vài quan điểm chủ quan và lối hành văn của cá nhân người viết, nhưng có thể bảo đảm tình tiết mấu chốt của cả câu chuyện đều phù hợp với thực tế khách quan. Nếu như có chỗ sơ suất và lầm lẫn, hoan nghênh mọi người góp ý sửa chữa.”
Xem tới đây, Tề Nghiên càng kinh ngạc.
Hai bài viết trước đó đứng ở góc nhìn của một người ngoài xem để viết, chủ yếu là trần thuật và phân tích khách quan. Tuy rằng bản thân bài viết vui đùa cười mắng, có một số “ví dụ thần kỳ” làm người ta thảo luận say sưa, nhưng tổng thể mà nói cách viết vẫn tương đối truyền thống.
Nhưng lần này tác giả bài viết lại muốn đứng ở góc nhìn thứ nhất của Mạnh Sướng để viết?
Tề Nghiên càng cảm thấy bài viết này không đơn giản, tiếp tục xem.
…
“Ngày 8 tháng 11 năm 2011, là một ngày thứ ba. Ngày này, một người trẻ tuổi tên là Mạnh Sướng đi tới dưới tòa nhà của đầu tư Viên Mộng ở Kinh Châu, chuẩn bị xem nơi này là khởi đầu cho sự nghiệp của mình.”
“Hắn có một kế hoạch vô cùng vĩ đại và một khẩu hiệu vô cùng vang dội, nhưng ý nghĩ chân chính trong lòng hắn, lại hầu như không ai có thể đoán được.”
“Mạnh Sướng hẳn là người có tính cách ESFP, hơn nữa diễn xuất cực kỳ tốt.”
“Nhưng hắn lại không biết, vào hơn hai tháng sau, lúc hắn nhớ lại buổi sáng thứ ba này, trong lòng nhất định tràn đầy sự hối hận.”
“Cô Gái Mì Lạnh từ lúc sáng lập, đến lúc nổi tiếng khắp mạng, tới lúc bị nghi vấn rồi sụp đổ, thật ứng với câu ngạn ngữ: nơi nào bỗng dưng hưng thịnh, nơi ấy bất chợt diệt vong.”
“Trước Cô Gái Mì Lạnh, không có ai nghĩ tới việc có một nhãn hiệu ăn uống nổi tiếng trên mạng đốt tiền rầm rộ như thế sẽ thất bại nhanh chóng như vậy, triệt để như vậy.”
“Mà số phận thất bại của Cô Gái Mì Lạnh, dường như đã được định trước từ sáng thứ ba này.”
“Mạnh Sướng lựa chọn mục tiêu đầu tiên là đầu tư Viên Mộng, nguyên nhân rất đơn giản: bởi vì hắn cảm thấy nơi này dễ lấy tiền nhất.”
“Tuy rằng ở tương lai không xa, Mạnh Sướng được gọi là ‘người lập nghiệp hoàn mỹ’, nhưng hắn của bây giờ còn chưa đủ tư cách đứng trước bàn đánh bạc. Lý lịch của hắn không tệ, nhưng ngoài ra không còn gì cả. Chỉ lý lịch và tài ăn nói, không đủ chống đỡ cho hắn hoàn thành mơ ước và mục tiêu của bản thân. Những nhà đầu tư khác sẽ cho hắn tiền, nhưng số tiền này tất nhiên sẽ kèm theo thỏa thuận trách nhiệm chung và liên đới vô hạn hoặc là thỏa thuận mua lại, đây là chuyện Mạnh Sướng không thể chấp nhận.”
“Trên thực tế, Mạnh Sướng từ đầu đến cuối đều chỉ từng lấy một khoản ‘tiền phỏng tay’, hơn nữa chỉ mắc nợ mấy chục triêu, con số này hoàn toàn không cách nào đánh đồng với những người lập nghiệp hơi một tí là mắc nợ mấy trăm triệu.”
“Nhưng, người lập nghiệp khác ký thỏa thuận tương tự không hẳn là vì liều lĩnh, cũng có thể là vì trong lòng bọn họ vẫn tin tưởng, công cuộc lập nghiệp của bản thân có thể thành công; Mạnh Sướng không ký thỏa thuận tương tự cũng không hẳn là vì cẩn thận, cũng có thể là từ lúc vừa bắt đầu hắn đã hiểu rõ công cuộc lập nghiệp của mình chỉ là một lần biểu diễn: Phong quang qua đi, lông gà đầy đất.”
“Khi tập đoàn Đằng Đạt ngày càng mở rộng, ‘thần đầu tư’ tổng giám đốc Bùi, người đã gặt hái thành quả từ mọi khoản đầu tư, đã quyết định chuyển sự tập trung của mình sang những nơi khác. Đầu tư Viên Mộng sẽ dựa theo quy tắc hắn lập ra, dần dần từng bước đầu tư tiền cho những công ty lập nghiệp, mà điều này giúp Mạnh Sướng nhìn thấy được cơ hội.”
“Mạnh Sướng có được số tiền như mong muốn, đồng thời lấy chuyện ‘tổng giám đốc Bùi bỏ vốn’ làm đề tài lăng xê trắng trợn, thậm chí đặc biệt mở một buổi họp báo, diễn thuyết tương lai tốt đẹp của Cô Gái Mì Lạnh với những nhà đầu tư. Từ đó có thể thấy được, ham muốn của Mạnh Sướng với marketing đã khắc sâu vào xương, hắn bất chấp tất cả chạy theo độ hot, mà hoàn toàn chưa từng nghĩ tới hậu quả có thể xảy đến trong tương lai.”
“Điều khiến Mạnh Sướng không ngờ tới là, hành động nhỏ của bản thân hoàn toàn không tránh được mắt của tổng giám đốc Bùi.”