“Nhưng hiện tại, tổng giám đốc Bùi đã vạch ra hướng phát triển tương lai của Cô Gái Mì Lạnh. Hơn nữa không vẽ bánh giống Mạnh Sướng, phương hướng mà tổng giám đốc Bùi đưa ra, mới chính là lựa chọn làm đến nơi đến chốn.”
“Để ta nói đơn giản một chút về việc tuyển dụng chủ quán ưu tú làm cố vấn ẩm thực, tất cả mọi người chăm chú nghe một chút, công việc sau đó hi vọng mọi người toàn lực phối hợp với ta.”
Nhân cơ hội này, Tề Nghiên vừa vặn đem kế hoạch làm việc của mình cẩn thận giảng giải một phen.
Tất cả mọi người đều chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng còn có người đưa ra ý kiến của mình, tích cực tham dự.
Bọn họ đều có thể cảm nhận được, vận mệnh của Cô Gái Mì Lạnh đã xảy ra sự thay đổi!
…
…
Sáng thứ tư, ngày 18 tháng 1.
Một lần nữa bước lên mảnh đất Kinh Châu, tâm trạng Mạnh Sướng rất phức tạp, có thể nói là trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Mấy lần tới lúc trước, hắn đều ở trạng thái nhàn nhã mà tự tin, âu phục là ủi không có một nếp nhăn, râu mép cũng tỉ mỉ cắt tỉa, cả người đều lộ ra vẻ tự tin.
Nhưng lần này, trên quần áo của hắn toàn là nếp nhăn, hai mép cũng lún phún mọc râu, sắc mặt vô cùng tiều tụy.
Trong khoảng thời gian sau khi Cô Gái Mì Lạnh phá sản, hắn cũng nghĩ rất nhiều biện pháp, tìm không ít nhà đầu tư và công ty lớn, nhưng tất cả đều bị đóng cửa, nhân tình ấm lạnh thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn.
Lúc trước khi Cô Gái Mì Lạnh như mặt trời ban trưa, Mạnh Sướng đi đâu cũng là khách quý, các nhà đầu tư và ông chủ đối với hắn lễ ngộ có thừa. Hiện tại dứt khoát để trợ lý từ chối ngoài cửa, ngay cả gặp cũng lười gặp.
Sau khi bị đả kích liên tiếp, Mạnh Sướng rốt cục không thể không chấp nhận tình cảnh trước mắt của mình: căn bản không thể xoay sở được nữa rồi.
Đương nhiên, Mạnh Sướng vẫn còn năng lực, dù nói thế nào, muốn tìm một công việc bình thường xoay sở vẫn không thành vấn đề.
Nhưng với tính cách của Mạnh Sướng, hắn không thể chấp nhận công việc bình thường như vậy, càng không thể chấp nhận số phận cẩn trọng đi làm mấy chục năm vừa mới trả hết nợ nần của mình.
Cho nên, khoảng cách chênh lệch quá lớn giữa lý tưởng và hiện thực, hắn đã hoàn toàn suy sụp.
Mạnh Sướng không có nhà dưới tên mình, những chiếc xe yêu quý của hắn đã bị thế chấp, thẻ ngân hàng cũng bị đóng băng.
Bởi vì không có tiền giao tiền thuê nhà, Mạnh Sướng ngay cả phòng thuê cũng không thể ở, cuối cùng cũng tìm được người bạn cho mượn tiền, mới tạm thời chuyển đến một gian nửa tầng hầm ngầm, ở tạm được hai ngày.
Mà làm cho tinh thần Mạnh Sướng bị đả kích nghiêm trọng nhất, vẫn là mấy bài viết kia.
Mạnh Sướng không có việc làm, cũng không có nơi nào để đi, nép mình trong gian nửa tầng hầm của đế đô, cả ngày không làm gì cả, trong quá trình lướt web cũng thấy được ba bài viết này.
Sau khi xem xong Mạnh Sướng cũng không khỏi cảm khái, bài viết này viết không tệ, quả thực là giết người giết tâm.
Mỗi một bước đi của mình quả thật đều bị tổng giám đốc Bùi tính toán gắt gao, thì ra từ lúc mình nhận được khoản tiền đầu tiên ở đầu tư Viên Mộng, kết cục hôm nay cũng đã định trước, mà mình mãi đến thời khắc cuối cùng vẫn hoàn toàn không biết gì cả.
Đây không chỉ là nghiền ép về chỉ số thông minh, mà còn là nghiền ép về sắp xếp.
Sau khi thất bại lại còn bị lấy ra mổ xẻ, Mạnh Sướng chỉ còn lại tuyệt vọng.
Hôm nay Mạnh Sướng đến Kinh Châu là muốn gặp tổng giám đốc Bùi một lần, nói chuyện công tác và tiền lương.
Mạnh Sướng muốn nhanh chóng trả hết nợ nần, hắn cũng không muốn cả đời làm ổ trong gian nửa tầng hầm không thấy ánh mặt trời ăn mì gói, đi xa nhà chỉ có thể ngồi xe lửa, cứ như vậy vô dụng cả đời.
Hắn không muốn làm những công việc bình thường kia, những công việc có thể kiếm nhiều tiền hắn lại không thể giành được, cũng chỉ có thể tới chỗ tổng giám đốc Bùi xem xem, thử vận may.
Nếu như là Mạnh Sướng tâm cao khí ngạo trước kia, tuyệt đối sẽ không đến Kinh Châu.
Tổng giám đốc Bùi rõ ràng là đang tính kế mình, làm việc dưới tay tổng giám đốc Bùi có thể có quả ngon ăn sao? Tổng giám đốc Bùi nói không chừng còn trêu đùa mình thế nào đây!
Nhưng hiện tại Mạnh Sướng đã không còn loại tâm cao khí ngạo lúc trước rồi, hắn hiện tại muốn mau chóng chuyển ra khỏi gian nửa tầng hầm ở Đế Đô kia, ở một gian rộng rãi một chút, có thể nhìn thấy ánh mặt trời trong phòng ngủ chính, ăn một chút đồ ăn không phải mì ăn liền bình thường, kiếm nhiều tiền một chút nhanh chóng trả hết nợ.
Còn về phần làm việc dưới tay tổng giám đốc Bùi có bị khinh bỉ hay không... chuyện đó đã không còn quan trọng nữa.
Mang theo tâm lý như vậy, Mạnh Sướng cất bước đi về phía đầu tư Viên Mộng.
Cùng lúc này, trong phòng khách của đầu tư Viên Mộng, Bùi Khiêm đang xem số liệu dày cộm Hạ Đắc Thắng nộp lên, đọc mà muốn to đầu.
Đây đều là công ty có quan hệ với đầu tư Viên Mộng, có một số đã đầu tư tiền rồi, có một số thì vẫn xếp hàng đợi đầu tư.
Còn có một số chỗ từng đầu tư, nhưng đã bán sạch cổ phần sau khi công ty bắt đầu lãi rồi.
Bùi Khiêm nhìn dữ liệu của mấy công ty này, xem đến mức chấn động.
Có nhiều công ty bắt đầu lãi tiền vậy rồi sao?
Cũng may, may là Hạ Đắc Thắng hoàn toàn dựa vào yêu cầu của mình, lãi là bán, không dây dưa.
Chỉ cần bán sớm thì không lãi nhiều.
Hạ Đắc Thắng thấy tổng giám đốc Bùi lúc thì cau mày, lúc thì giãn mày ra, cũng không biết rốt cuộc tổng giám đốc Bùi nhìn ra được chuyện gì không ổn từ dữ liệu này, cũng không hỏi nhiều.
Hắn dò hỏi: “Tổng giám đốc Bùi, nếu không thì gọi Kinh Hải Băng đến, để nàng giải thích chi tiết cho ngươi.”
Bùi Khiêm lắc đầu: “Không cần.”
Số dữ liệu này viết khá đơn giản, Bùi Khiêm hoàn toàn có thể hiểu được. Với lại, vốn dĩ Bùi Khiêm đầu tư tiền cũng tùy thích, kiếm được cũng thôi đi, nên cảm thấy không cần để Kinh Hải Băng phụ trách tài vụ đến giải thích, phiền lắm.