Thành Nhà Giàu Nhất Bắt Đầu Từ Thua Lỗ Game (Dịch Full)

Chương 1595 - Chương 1595. Cao Hơn Mã Dương Một Điểm!

Chương 1595. Cao hơn Mã Dương một điểm!
Chương 1595. Cao hơn Mã Dương một điểm!

Mà nếu theo hoa hồng hai trăm nghìn cao nhất mà tổng giám đốc Bùi cho, có thể sẽ cắn răng trả tiền hết trong năm sáu năm, đây là cơ hội công việc khác không cho được.

Vấn đề duy nhất là… sao độ hot lại tỉ lệ nghịch với hoa hồng?

Hiệu quả tuyên truyền quảng cáo càng thấp thì tổng giám đốc Bùi cho càng nhiều tiền?

Đây là đạo lý gì?

Mạnh Sướng vẫn nghĩ là mình nghe nhầm, hỏi lại: “Tổng giám đốc Bùi, ngươi vừa nói là tỉ lệ nghịch?”

Bùi Khiêm gật đầu, trong giọng điệu kiên định thoáng vẻ tự tin: “Đúng vậy.”

Bùi Khiêm không định giải thích, cũng không cần giải thích, chỉ cần thể hiện  đủ tự tin. Bản thân Mạnh Sướng sẽ vắt óc nghĩ ra lý do hợp lý.

Hắn đặt hợp đồng sang bên cạnh: “Đây là quy định chi tiết, ngươi có thể từ từ xem. Thời gian thì ngươi tự điền, ba năm, năm năm, mười năm… thời gian ký càng dài thì hoa hồng càng cao.”

Mạnh Sướng thoáng trầm mặc, hắn cầm hợp đồng đọc lại, tra tới tra lui, cứ cảm thấy có nguy hiểm to lớn gì đó.

Tổng giám đốc Bùi sẽ không nhằm vào mình chứ?

Giác quan thứ sáu nói cho hắn biết trong này có bẫy, nhưng suy trước tính sau cũng không nghĩ ra bẫy ở đâu.

Nếu hiệu quả tuyên truyền càng tốt thì tiền càng nhiều mới dễ hiểu. Mạnh Sướng cũng rất tự tin vào bản thân, chắc chắn khía cạnh marketing và tuyên truyền sẽ sắp xếp rất rõ ràng nắm chắc mười mươi.

Nhưng điều kiện của tổng giám đốc Bùi đưa ra là: tiêu càng nhiều tiền, độ hot càng thấp thì hoa hồng càng cao.

Nói đơn giản là có thể tiêu càng nhiều tiền càng tốt, nhưng hiệu quả tuyên truyền càng kém càng tốt.

Rốt cuộc làm vậy thì Đằng Đạt có lời gì? Chê phí tuyên truyền của mình quá nhiều? Tiêu không hết sẽ phiền?

Không có lý lắm!

Mạnh Sướng cảm thấy chuyện này không có gì tốt cho tổng giám đốc Bùi cả, trừ khi… hiệu quả phương án tuyên truyền mỗi lần của Mạnh Sướng đều bùng nổ, như thế Mạnh Sướng chỉ có thể có lương 3000 đồng, e rằng đời này cũng không hoàn thành trách nhiệm được, làm việc càng tốt thì bản thân hắn càng khổ.

Nhưng Mạnh Sướng cảm thấy chuyện này không thể xảy ra được.

Nhiều công ty lớn mỗi năm sẽ tiêu vài tỷ vào việc tuyên truyền, người phụ trách bộ phận quảng cáo đều là được trả lương cao vì đây là một công việc đòi hỏi tính kỹ thuật. Để làm tốt thì khó, mà người làm không tốt thì rất nhiều.

Thậm chí đối với Mạnh Sướng, công việc thế này sẽ dễ thở hơn. Hắn không cần vắt óc suy nghĩ các cách marketing, chẳng phải tùy tiện làm bậy là có thể lấy được hoa hồng cao rồi sao?

Tuy bản năng cảm thấy tình huống hơi sai sai, nhưng Mạnh Sướng cứ đọc tới đọc lui hợp đồng nhiều lần cũng không nghĩ ra rốt cuộc có vấn đề ở đâu.

Mạnh Sướng cũng thuộc dạng lão làng, tài vụ, luật pháp đều biết kha khá, hắn có thể nhìn ra được hợp đồng không có lỗ hổng, thậm chí khiến hắn cảm thấy không chân thật.

Duy chỉ có điều hạn chế là Mạnh Sướng không thể làm loạn, ví dụ như mắng chửi khách hàng trực tiếp trong quảng cáo, phân biệt vùng miền hoặc giới tính, vi phạm luật quảng cáo là không được, có người phụ trách giám sát.

Nhưng đối với Mạnh Sướng, điều khoản này vẫn rất hợp lý, dù để đề phòng mình lợi dụng sơ hở cũng có thể hiểu được.

Nghĩ đến món nợ bạc triệu mình đang gánh trên lưng, Mạnh Sướng nói: “Được, ta ký.”

“Thời gian… nhiều nhất mười năm?”

Bùi Khiêm gật đầu: “Đúng vậy, nếu ký mười năm, hoa hồng cao nhất mỗi tháng tận hai trăm nghìn, nếu ký ba năm, hoa hồng cao nhất mỗi tháng là một trăm nghìn. Thời gian ký càng dài hoa hồng càng cao.”

Mạnh Sướng trầm mặc một lúc, sau đó quả quyết lấy bút ký, sau khi ký thì điền vào chỗ mười năm.

Mười năm thì mười năm, đương nhiên là phải có hoa hồng cao rồi!

Mạnh Sướng rất rõ, nếu ký ba năm, có kết quả phát hiện mình hoàn toàn có thể có được 200 nghìn, thế thì hắn sẽ hối hận lắm.

Tuy dựa vào tiến độ hoa hồng hai trăm nghìn mỗi tháng, trả hết không cần mười năm, nhưng dù trả xong vẫn có thể lời mấy năm.

Sau mười năm hắn vẫn còn mạnh khỏe, lại có tiền tài tích lũy, dù là hưởng thụ cuộc sống hay khởi nghiệp liều lần nữa, thật ra đều là lựa chọn không tồi.”

Bùi Khiêm vô cùng hài lòng, sau khi cất hợp đồng mỉm cười nói: “Được rồi, thế thì chúc ngươi sớm ngày hoàn thành trách nhiệm!”

Mạnh Sướng: “?”

Không biết vì sao cứ cảm thấy câu này tổng giám đốc Bùi như thể đang trào phúng.

Rời khỏi đầu tư Viên Mộng, Mạnh Sướng vẫn có cảm giác không chân thực.

Hắn lại lấy hợp đồng đem theora kiểm tra một phen, thật sự không có vấn đề gì?

“Thôi, ký cũng ký rồi, đừng nghĩ nhiều làm gì.”

Mạnh Sướng cảm thấy bây giờ mình tính lời tính lỗ cũng vô dụng, đây đã là ưu tiên nhất của mình bây giờ rồi.

Theo lời tổng giám đốc Bùi, tháng sau mới chính thức làm việc, lúc này Mạnh Sướng vẫn có thể nghỉ ngơi điều chỉnh tâm trạng.

Hắn vừa định đi đã thấy một gương mặt quen thuộc sải bước vội vàng.

Mạnh Sướng run lên theo bản năng, chẳng phải đây là giám đốc Mã sao?

Hắn vẫn nhớ lúc Cô Gái Mì Lạnh mở họp báo, giám đốc Mã giả vờ đầu óc không linh hoạt lừa hắn thành công, sau đó ném ra hai câu hỏi chỉ ra cốt lõi vấn đề khiến buổi họp báo không có được hiệu quả như mong đợi.

Có thể trở thành cánh tay phải tay trái bên cạnh tổng giám đốc Bùi, sao có thể là người nông cạn được?

Mạnh Sướng vội cúi đầu bước nhanh hơn.

Mã Dương lướt qua vai Mạnh Sướng, hắn đi hai bước rồi nhìn lại.

“Ể, sao thấy người này hơi quen, từng gặp lúc nào rồi?”

“Ừm… không nhớ ra.”

Mã Dương vò đầu, gần đây hắn lo nhiều chuyện, nhất là chuẩn bị cho tuần thi mà bế quan rất lâu. Mỗi ngày người ta sẽ gặp rất nhiều người, sao có thể nhớ hết được.

Mã Dương nhanh chóng quên mấy chuyện nhỏ này, vui vẻ vào đầu tư Viên Mộng.

“Anh Khiêm!”

Bùi Khiêm vẫn chưa thấy mặt của Mã Dương đã nghe thấy tiếng hắn oang oang trước rồi.

Một giây sao Mã Dương đã đẩy cửa phòng họp ra.

Bùi Khiêm bỏ báo cáo dữ liệu xuống: “Hả? Sao lão Mã lại đến.”

Mã Dương cười he he: “Chẳng phải trước đó ta vẫn luôn chuẩn bị thi, không có thời gian báo cáo công việc sao. Bây giờ kiểm tra xong rồi, ta cũng phải dồn sức vào công việc.”

Hết chương 1595.
Bình Luận (0)
Comment