Quả nhiên đúng như những gì Bùi Khiêm dự đoán, những video PR này đều bị chửi cho thê thảm!
Tất cả những video PR này đều có lượng xem rất thấp, hơn nữa phần bình luận thật sự rất khó coi. Rất nhiều người nhấn vào phần bình luận để xem thảm cảnh trong đó chứ không coi video!
……
Trong phòng làm việc.
Bùi Khiêm xem thử những video PR này, kiểm tra số người xem và bình luận của họ.
Ừm, đạt được mục tiêu một cách hoàn hảo!
Tốn bao nhiêu tiền để tìm nhiều vlogger làm video quảng cáo thì bị khán giả điên cuồng phỉ nhổ, lượt xem thì lẹt đẹt, căn bản là tuyên truyền chẳng hiệu quả tí nào.
Quá tuyệt vời!
Giới hạn nội dung thuyết minh của tất cả mọi người đúng là một biện pháp tốt!
Bùi Khiêm biết những vlogger này cũng rất có tài, lỡ như để bọn họ tự do phát huy xong lại gây ra thảm án như “Con Đường Sa Mạc Cô Độc” thì sao?
Cho nên hắn bèn yêu cầu mọi người dùng chung một bản thảo, tuyệt đối sẽ không tạo được thiện cảm với người chơi!
Bùi Khiêm vô cùng hài lòng, kế hoạch đã thành công một nửa!
Kế tiếp phải xem game có thể tồn tại được không!
……
Trong phòng trọ.
Kiều Lương nằm trên giường xem điện thoại, mấy chục cuộc gọi nhỡ, hắn hơi cảm thấy như thể đời này chẳng còn gì luyến tiếc.
A, quả nhiên tiền bẩn khó tiền mà!
Hắn không dám bấm mở nhóm fan, dùng đầu gối cũng biết tình hình ở đó thế nào.
Nhịn một lúc càng nghĩ càng thấy thiệt, lùi một bước càng nghĩ càng giận.
A! Hối hận quá!
Giờ nằm nghĩ lại mới thấy mười nghìn đồng đúng là dày, dày đến mức có thể làm mờ đôi mắt của mình.
Hắn cho rằng mười nghìn đồng có thể khiến tâm trạng hắn vui vẻ hơn nhưng Kiều Lương nằm trên giường rất lâu vẫn thấy khó chịu.
Game không có ý nghĩa, mì tôm ăn cũng không thơm.
Chẳng lẽ….đây là vừa nhận đồng tiền dơ bẩn thì cảm thấy lương tâm bất an sao?
Cân nhắc một hồi lâu, Kiều Lương ngồi dậy khỏi giường, bật máy tính lên tải “Người Chế Tác Trò Chơi” xuống.
“Không được, hôm nay ta nhất định phải chết một cách rõ ràng!”
“Thanh danh của Kiều Lão Thấp ta coi như bỏ, nhưng ít nhất ta phải biết rõ hung thủ như thế nào chứ?”
Bỏ ra hai mươi tám đồng mua “Người Chế Tác Trò Chơi”.
Mặc dù đã sớm biết trước đồ họa của “Người Chế Tác Trò Chơi” nhưng Đằng Đạt vẫn luôn giấu bản demo không cho hắn xem.
Đó là vì Bùi Khiêm không muốn bỏ tiền.
Hắn đã viết xong kịch bản video, chỉ cần kết hợp với hình ảnh là có thể qua loa làm một video, cần gì phải gửi bản demo?
Cho bản demo rồi nhỡ vlogger chơi thử một lần, dựa vào kỹ năng biên tập thượng thừa xóa đi cảm giác một video PR thì chẳng phải chuyện này hỏng bét sao!
Cho nên Kiều Lão Thấp cũng không biết rốt cuộc đây là game gì.
Mang theo tâm trạng ‘chết một cách rõ ràng’, Kiều Lão Thấp đăng nhập vào game bắt đầu trải nghiệm.
……
……
Chắc do đây là lần đầu tiên chơi game này nên hắn không tiến vào giao diện tùy chọn mà sau khi màn hình tối đen thì trực tiếp đăng nhập vào game luôn.
Hơi bất ngờ là khi hình ảnh của game còn chưa xuất hiện thì lời dẫn đã vang lên trước.
“Đây là một câu chuyện liên quan tới chế tác game.”
“Ngươi là một người chế tác trong ngành game, có lý tưởng vĩ đại là cứu vớt ngành game trong nước.”
“Công việc của ngươi rất đơn giản, vắt tay lên trán nghĩ ra một ý tưởng, làm ra một game khiến người ta phải kinh ngạc, có nhiều người hâm mộ, được truyền thông tung hô, lượt mua bùng nổ, kiếm tiền tiếp tục nghiên cứu game tiếp theo, cứ tuần hoàn như vậy.”
“Cho đến khi ngươi trở thành một nhà chế tác nổi tiếng, có thể kiếm tiền bằng sự nổi tiếng, hằng năm đều có game tốt nhất trong tay, lên bìa tạp chí Time, nâng giá trị công ty lên đến hàng nghìn tỷ đồng, đi lên đỉnh của xã hội.”
“Tốt, hãy lau nước miếng ở khóe miệng đi.”
“Đây toàn mấy chuyện xa vời.”
“Giờ ngươi chỉ có một mục tiêu đó là làm ra một game thành công, có thể sống sót được trong thị trường tàn khốc này.”
Kèm theo những lời dẫn này là hình ảnh trong game chuyển cảnh.
Hình ảnh trong game được hiển thị dưới góc nhìn thứ nhất, cùng với sự dẫn dắt của lời dẫn, người chơi được đưa tới góc nhìn thấy một hành lang dài không ngừng chạy thẳng về phía trước.
Nói đến đoạn “khiến người ta phải kinh ngạc, có nhiều người hâm mộ, được truyền thông tung hô, lượt mua bùng nổ,” thì hai bên hành lang lần lượt xuất hiện các fan nhiệt tình. Các nhà thiết kế dùng ánh mắt hâm mộ nhìn về phía lễ trao giải, vô số phóng viên giơ máy ảnh lên, đèn flash chớp nháy, loạt ảnh tin tức game bán chạy.
Loạt ảnh này giống như là từng hình cắt, cũng giống như là từng trang sách trong một cuốn sách 3D, cùng với lời dẫn không ngừng phát ra.
Không gian hành lang này không ngừng tiến về phía trước, có cảm giác như lạc vào một nơi kỳ lạ.
Đôi khi không như được người chơi nhiệt tình vây quanh, đôi khi lại bị phóng viên chụp như điên.
Nhưng từ đầu đến cuối Kiều Lương cảm thấy mình như ở trong trạng thái giống thật mà lại là giả, không hoàn toàn nhập tâm vào game này.
Kiều Lương thấy hơi ngoài dự đoán.
Trước kia lúc hắn nhận được video tư liệu không hề có lời dẫn, hơn nữa trong video đó không phải là người chơi đang chơi, nhìn vô rất khó hiểu, không biết là đang làm gì.
Sau khi tự mình trải nghiệm thì cảm giác hoàn toàn khác!
Góc nhìn ngôi thứ nhất có thể tìm tòi khắp nơi mang lại cho người chơi cảm giác nhập tâm vào game và khám phá, các loại bối cảnh khác nhau xuất hiện xung quanh dưới dạng hình cắt khiến người chơi như lạc vào trong thế giới khác.
Thêm một điểm nữa là âm thanh của lời dẫn rất kỳ lạ.
Đây là một giọng nam rất đặc biệt, hơi sắc bén, âm vực vừa hẹp lại mỏng, còn mang chút khàn khàn.
Nếu như nghe kỹ thì sẽ thấy hơi bực bội, kiểu như muốn đánh người. Nhưng nếu không quá để ý thì lại dễ dàng bỏ qua giọng nam này, chỉ chú ý tới nội dung trong lời dẫn.
Cảm giác nhập tâm vào game và cảm giác tách rời khỏi game dung hòa với nhau, sinh ra một trải nghiệm khá đặc biệt.
Một mặt có thể đưa mình vào trong game, cảm nhận được hỉ nộ ái ố của một nhà chế tác game, vì người chơi reo hò mà vui mừng, được truyền thông tung hô mà lâng lâng.