Thành Nhà Giàu Nhất Bắt Đầu Từ Thua Lỗ Game (Dịch Full)

Chương 1672 - Chương 1672. Dự Án Năm Trăm Triệu Lại Chẳng Thèm Ngó Ngàng?

Chương 1672. Dự án năm trăm triệu lại chẳng thèm ngó ngàng?
Chương 1672. Dự án năm trăm triệu lại chẳng thèm ngó ngàng?

Hà An dùng ánh mắt đầy vẻ ngờ vực nhìn Bùi Khiêm: “Tổng giám đốc Bùi, có khi nào ngươi cảm thấy dự án này nhất định sẽ thua lỗ nên hoàn toàn không thèm triển khai nghiên cứu và phát triển không?”

Bùi Khiêm lập tức lắc đầu: “Làm sao có thể như vậy được!”

“Nhất định là việc nghiên cứu và phát triển đang được triển khai bình thường, dựa theo tiến độ thì có lẽ bây giờ đã làm được hơn phân nửa rồi nhỉ? Đúng lúc lắm, hay là thầy Hà cùng ta đi một chuyến tới xem thử?”

Hà An lại càng cảm thấy khó hiểu, hoàn toàn không biết trong hồ lô bán thuốc gì.

Nếu như nói tổng giám đốc Bùi không coi trọng dự án này, vậy thì việc gì hắn phải đầu tư nhiều tiền và nhân lực đến thế; nếu như nói tổng giám đốc Bùi coi trọng dự án này, vậy thì tại sao đã triển khai bốn tháng rồi mà hắn không thèm ngó ngàng hay hỏi thăm?

Thậm chí ngay cả tiến độ nghiên cứu và phát triển cũng phải dựa vào phỏng đoán?

Nghĩ thế nào cũng cảm thấy cực kỳ vô lý!

Hà An gật đầu: “Được, ta cũng rất tò mò về tình trạng hiện tại của tựa game này.”

Sau khi uống xong cà phê, Bùi Khiêm và Hà An cùng nhau đi bộ đến trụ sở của Game Đằng Đạt ở gần đó.

Đây là lần đầu tiên Hà An đến khu văn phòng của Đằng Đạt, cho nên hắn cũng không khỏi cảm thấy ngạc nhiên trước sự rộng rãi và sang trọng của nơi này như bao người khác.

Hà An cảm thán: “Ta làm việc cật lực trong ngành công nghiệp game mấy chục năm, nhưng mà đây lại là lần đầu tiên ta được thấy môi trường làm việc văn phòng như thế này.”

Hắn nhận thấy không chỉ có môi trường văn phòng rất tốt, mà ngay cả nhân viên cũng đều rất nhiệt tình hăng hái, tất cả mọi người đều tập trung cao độ làm việc, thậm chí thấy tổng giám đốc Bùi đến cũng không một ai đứng dậy chào hỏi.

Duy chỉ có Hồ Hiển Bân thấy tổng giám đốc Bùi đến thì vội vàng đứng dậy: “Tổng giám đốc Bùi!”

Bùi Khiêm mỉm cười rồi nói: “Không có gì, ta chỉ tới xem thử xem việc nghiên cứu và phát triển của ‘Sứ Mệnh và Lựa Chọn’ thế nào rồi.”

“Đây là tổng giám đốc Hà của Game Minh Quả, Hà An.”

Hồ Hiển Bân lập tức tỏ vẻ kinh ngạc: “Tổng giám đốc Hà! Nghe danh đã lâu, ngươi cũng là lão tiến bối trong giới game! Xin chào, xin chào!”

Sau khi hai bên nói vài câu xã giao đơn giản qua lại, Hồ Hiển Bân bắt đầu giới thiệu tình hình nghiên cứu và phát triển của tựa game “Sứ Mệnh và Lựa Chọn”.

Hiện tại, bộ phận Game Đằng Đạt về cơ bản được phân chia làm hai dự án, một số người chịu trách nhiệm nghiên cứu phát triển và vận hành hàng ngày của GOG, người phụ trách là Mẫn Tĩnh Siêu. Hắn vừa mới từ Los Angeles quay trở về được vài ngày, đang chuẩn bị hành lý để quay lại Los Angeles chơi tiếp; một số người còn lại chịu trách nhiệm nghiên cứu và phát triển “Sứ Mệnh và Lựa Chọn”, do Hồ Hiển Bân làm người phụ trách.

“Tổng giám đốc Bùi, hiện tại tựa game đã đi được khoảng sáu bảy mươi phần trăm tiến độ, lối chơi cơ bản và nội dung chính đều đã hoàn thành, các cơ chế trong game cũng đã hoàn thành tương đối, chỉ còn một số thiết kế liên quan đến cấp độ cũng như chi tiết trong game cần phải từ từ điều chỉnh…”

Bùi Khiêm nghiêm túc lắng nghe, liên tục gật đầu.

Hà An cũng nghiêm túc lắng nghe, thế nhưng biểu cảm trên gương mặt hắn lại thay đổi liên tục, trông khá đặc sắc.

Bởi vì hắn phát hiện ra, hình như trước đây tổng giám đốc Bùi chưa từng tới hỏi han về dự án này một lần nào?

Hắn có thể nghe ra được những gì mà Hồ Hiển Bân đang báo cáo tương đối cơ bản, bao gồm tiến độ nghiên cứu phát triển, chuẩn bị sơ bộ, thiết lập lối chơi… Nếu như tổng giám đốc Bùi đã biết trước thì Hồ Hiền Bân hoàn toàn không cần phải giới thiệu lại.

Hai người bọn họ cũng chẳng có lý do gì để diễn tuồng lừa gạt Hà An ở đây.

Chẳng lẽ… tổng giám đốc Bùi thật sự chưa từng ngó ngàng đến dự án này sau khi nó được phê duyệt?

Hắn tự tin đến vậy?

Tất nhiên Hà An sẽ không nghĩ rằng tổng giám đốc Bùi đang tỏ ra thờ ơ không quan tâm, bởi vì hắn cảm thấy không một ai sẽ thờ ơ với một dự án đã đầu tư 500 triệu.

Thế thì… lời giải thích duy nhất chính là tổng giám đốc Bùi tin tưởng tuyệt đối nhân viên cấp dưới của mình!

Tổng giám đốc Bùi tin rằng sau khi đưa ra phương án thiết kế, cho dù bản thân hắn không ngó ngàng tới thì cấp dưới của hắn cũng có thể hiểu được ý tưởng thiết kế, hoàn thành công việc một cách mỹ mãn, cuối cùng cho ra một thành phẩm đáp ứng được sự kỳ vọng của hắn.

Thế nhưng điều này cũng dẫn đến một vấn đề mới.

Tổng giám đốc Bùi tự tin như vậy chắc chắn là bởi vì hắn đưa ra một ý tưởng thiết kế vô cùng chi tiết và hoàn mỹ, giải quyết được một loạt vấn đề tồn tại trước mắt của “Sứ Mệnh và Lựa Chọn”.

Thế nhưng tựa game “Sứ Mệnh và Lựa Chọn” này nằm ngoài sức tưởng tượng, rốt cuộc là ý tưởng thiết kế như thế nào thì mới có thể khiến nó thành công đây?

Phải biết rằng trước khi tựa game này được ra đời, Bùi Khiêm và Hà An đã thương lượng về “phương án game có ít khả năng thành công nhất hiện nay”.

Đầu tư lớn, thể loại RTS, chủ đề khoa học viễn tưởng, tính cân bằng kém, thao tác đơn giản… Đây đều là những “khuyết điểm chí mạng” mà Hà An đề xuất.

Hà An cho rằng, chỉ cần tổng giám đốc Bùi làm theo yêu cầu của hắn, tựa game này tuyệt đối không thể thành công.

Huống chi tổng giám đốc Bùi còn sử dụng tên gọi cũng như bối cảnh cốt truyện của tựa game trước đây bị coi là “nỗi nhục nhã của ngành game trong nước”, ngay cả khả năng thành công nhỏ nhất cũng không có.

Bây giờ nhìn thấy dáng vẻ tràn đầy tự tin của tổng giám đốc Bùi, Hà An lại càng cảm thấy có hứng thú với tựa game này, thế nhưng nỗi nghi hoặc trong lòng hắn lại chiếm phần nhiều hơn.

Sau khi giới thiệu ngắn gọn, Hồ Hiển Bân bèn nói: “Tổng giám đốc Bùi, tổng giám đốc Hà, hai người có muốn chơi thử bản demo của tựa game này không?”

Bùi Khiêm lập tức gật đầu: “Đương nhiên rồi.”

Hết chương 1672.
Bình Luận (0)
Comment