Hiện nay số lượng chữ tiêu chuẩn của tiểu thuyết mạng là 200 - 300 nghìn chữ, dài hơn nữa, viết đến 500 nghìn thậm chí nhiều hơn cũng có khối người.
Cho nên, ngay từ đầu vào lúc các tác giả đặt cốt truyện, làm đề cương, sẽ quen tay đặt toàn bài từ 200 nghìn chữ trở lên, các tác giả đại thần có thể viết ra thành quả, chắc chắn càng thêm quen thuộc với chuyện này.
Vào lúc này, để họ nén câu chuyện xuống còn 10 đến 50 nghìn chữ, viết những câu chuyện ngắn, đó là một cách sáng tác mà họ không giỏi.
Mà đối với độc giả tiểu thuyết mạng mà nói, phần lớn mọi người cũng thích tác phẩm dài, hứng thú đối với tác phẩm ngắn không cao.
Như vậy, khả năng kiếm tiền của tiểu thuyết lại giảm xuống.
Mã Nhất Quần lại hỏi: “Vậy nếu như tác giả ngay cả viết mấy cuốn đều rất tệ, chúng ta cũng có thể chấm dứt hợp đồng mua đúng không?”
Bùi Khiêm vốn muốn nói không thể, nhưng lại cảm thấy điều này vô lý, một tác giả rõ ràng luôn sản xuất ra tác phẩm rác, trang web lại vẫn luôn mua đứt với tiền nhuận bút cực cao, điều này có chút không hợp lý, không thể nào nói nổi.
Vì thế, hắn cân nhắc một chút, áp dụng một phương án tương đối trung lập: “Nếu như liên tục hai cuốn sách mua đứt thành tích đều rất tệ, sẽ để cho hắn quay về phân chia hoa hồng, sau khi phân chia hoa hồng xong có thể tiếp tục mua đứt.”
Cứ như vậy, tác giả không có lý tưởng sau khi viết xong một cuốn chia hoa hồng lại có thể tiếp tục viết mua đứt để lừa tiền, quy định của trang web cũng sẽ không viết chữ ‘mau đến lừa tiền của ta’ và ‘kẻ ngốc nhiều tiền’ lên mặt.
Mã Nhất Quần lại hỏi: “Chỉ viết văn theo yêu cầu, cụ thể là loại văn theo yêu cầu nào?”
“Có thể đi mượn văn theo yêu cầu của công ty bên ngoài không?”
Bùi Khiêm lập tức lắc đầu: “Không thể! Chỉ có thể viết IP của Đằng Đạt chúng ta.”
Mã Nhất Quần: “...”
Nếu như có thể đi mượn văn theo yêu cầu của công ty bên ngoài, như vậy loại mua đứt này vẫn là có khả năng kiếm tiền.
Ví dụ như một số game mạng hot nào đó cần quảng cáo, như vậy Mã Nhất Quần có thể đề cử tác giả ưu tú cấp dưới qua đó, để công ty này bỏ tiền ra, lại để cho tác giả viết mua đứt, cứ như vậy trang web văn học mạng còn có thể kiếm được một khoản phí quảng cáo từ trung gian.
Nhưng tổng giám đốc Bùi phủ nhận loại khả năng kiếm tiền này ngay tại chỗ!
Dựa theo cách nói của tổng giám đốc Bùi, đề tài của văn theo yêu cầu này hạn chế đúng là kỳ lạ.
Vừa không thể đơn thuần sáng tạo, cũng không thể theo yêu cầu của công ty bên ngoài, chỉ có thể viết IP của Đằng Đạt.
IP của Đằng Đạt có những cái nào?
Mã Nhất Quần đơn giản liệt kê một chút, trong này bao gồm các loại game mà trước mắt Đằng Đạt đã nghiên cứu và phát triển, ví dụ như ‘Quay Đầu Là Bờ’, ‘Pháo Đài Trên Biển’, ‘Phấn Đấu’ v.v.
Bao gồm các video ngắn và các bộ phim mà phòng làm việc Phi Hoàng đã quay, ví dụ như ‘Ngày Mai Tươi Đẹp’ và ‘Sứ Mệnh và Lựa Chọn’ đang được quay.
Bao gồm các IP hình tượng mua được trong game này của GOG, cùng với nhân vật anh hùng nguyên tác như Modeste, Nguyễn v.v.
Bao gồm các nhân vật siêu anh hùng khác nhau mua được trong tác phẩm của công ty truyện tranh Hurricane.
Ngoài ra, một số tiểu thuyết hot trên trang web văn học mạng, cùng với những thứ linh tinh khác, cũng đều coi là IP của Đằng Đạt.
Trông có vẻ cũng không ít, nhưng những thứ này viết theo yêu cầu, có ý nghĩa gì đâu?
Tác dụng duy nhất, có thể chính là làm phong phú toàn bộ câu chuyện dự trữ của ‘ngôi miếu Đằng Đạt’, nhưng rất nhiều IP trong đó căn bản là không cần làm phong phú: nội dung mà tác phẩm gốc muốn biểu đạt đã biểu đạt vô cùng rõ ràng, vô cùng triệt để, vì sao còn muốn thiếu gấm chắp vải thô chứ?
Những tác giả này nghiêm túc viết, sẽ có thể viết ra câu chuyện đẹp ngang nguyên tác sao? Mã Nhất Quần hoàn toàn không cho là như vậy, bởi vì rất nhiều nguyên tác đều là tổng giám đốc Bùi tự mình làm ra, những tác giả này thúc ngựa cũng không theo kịp.
Huống chi, so với tiền mua đứt những tác phẩm này mà nói, vẫn là rất thua thiệt.
Bởi vì sách lược mua đứt lần này không chỉ hướng tới một tác giả, mà là hướng tới tất cả các tác giả đứng đầu trang web văn học mạng. Những tác giả này nếu như quyết tâm làm cho qua, lừa gạt tiền, vậy đối với trang web văn học mạng mà nói chính là bỏ ra giá cao để mua rác, rất khó bảo đảm lợi ích của trang web.
Mã Nhất Quần suy nghĩ một hồi lâu, vẫn tràn ngập nghi ngờ đối với quyết định lần này của tổng giám đốc Bùi.
Nhưng nhìn thấy vẻ mặt tràn đầy tự tin của tổng giám đốc Bùi, Mã Nhất Quần cũng không nói gì nhiều.
Dù sao tổng giám đốc Bùi làm việc luôn khiến cho người ta khó có thể đoán ra được như vậy, mà quyết định mà tổng giám đốc Bùi đưa ra không cần biết lúc đầu trông vô lý biết bao nhiêu, kỳ lạ đến cỡ nào, cuối cùng đều chứng minh có thâm ý khác, hơn nữa đạt được thành công lớn.
Cho nên, Mã Nhất Quần gật đầu: “Được tổng giám đốc Bùi, ta sẽ sắp xếp ngay.”
Bùi Khiêm rất hài lòng với thái độ của hắn: “Ừ, rất tốt.”
“Ngoài ra, còn một điều nữa, về lớp học của tác giả.”
“Lớp học này, đã tổ chức được một khoảng thời gian rồi, đã đến lúc phải cải tiến một chút rồi.”
“Ý tưởng của ta là, dựa trên cơ sở của lớp học này, tổ chức thêm một ‘lớp cảm hứng’ nữa.”
“Tập hợp những tác giả đứng đầu, đặc biệt là những tác giả đứng đầu đã quyết định viết văn theo yêu cầu mua đứt, tham gia lớp cảm hứng này.”
“Trong lớp cảm hứng, bọn ta chuẩn bị cho họ rất nhiều tiểu thuyết, phim ảnh, game, để họ mỗi ngày đều thu thập tư liệu trong đó, sau đó trao đổi kỹ năng viết và kiến thức nhiều hơn, giới thiệu cho nhau những game mà bản thân cho là thú vị hoặc những bộ phim hay.”